Quay lại phòng hát, Thẩm Tùy Ngọc không về chỗ cũ nữa, cũng lờ luôn Tưởng Chinh chào đón mà ngồi luôn xuống cái ghế ở ngoài rìa.
Màn hình vừa hay phát đến bài hát do Lâm Hoan Từ chọn, cậu ấy bình thản nhận micro rồi cất giọng, dễ dàng kéo cả căn phòng đắm chìm trong tiếng hát của mình. Khi kết thúc còn nhận được tràng pháo tay rầm rộ.
Thẩm Tùy Ngọc lim dim thưởng thức, cũng vỗ tay với mọi người.
Chà, thụ chính quả thật rất có năng khiếu.
Bang Địch âm thầm quan sát nãy giờ cũng thở phào nhẹ nhõm. Đúng như dữ liệu hệ thống đã phân tích, ký chủ là người có cảm xúc rất ổn định, có thể hồi phục tâm trạng nhanh chóng. Những chuyện liên quan đến Tưởng Chinh chắc sẽ không ảnh hưởng lên tiến độ nhiệm vụ.
“Đàn em, sao lại theo ngành Máy tính thế? Đáng nhẽ phải vào Nhạc viện chứ!”
Trong đám đông đang reo hò đòi Lâm Hoan Từ hát tiếp, có người thốt lên câu đó. Ngay lập tức mặt mày Tưởng Chinh sa sầm, cậu cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Nhạc viện cái con khỉ! Thế chẳng phải nó sẽ thành đàn em trực hệ của ông đây à!
Cậu tức tối lầm bà lầm bầm, nhưng rồi có chuyện còn khiến cậu khó chịu hơn xảy ra!
Đồ khốn! Trà xanh! Gian xảo! Dám ngồi cạnh A Ngọc!
Tưởng Chinh trực phi người vượt qua bàn để sống mái một trận thì bị ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Tùy Ngọc cản lại, thế là cậu đành tiu nghỉu rút lui.
Thôi vậy, chứ chẳng nhẽ lại để A Ngọc ngồi kẹp giữa mình với nó. Làm vậy cậu ấy sẽ nổi cáu chắc luôn. Dù gì vẫn đang là thời gian sinh hoạt của Hội sinh viên, không thể làm A Ngọc mất mặt.
Tưởng Chinh nghiến răng nhẫn nhịn.
“Hội trưởng cũng phải hát một bài chứ! Mọi người chưa từng nghe hội trưởng hát đâu! Ai chọn bài giúp hội trưởng đi nào!”
Có lẽ vì ngồi quá gần Lâm Hoan Từ, micro quay một vòng rồi dừng ngay trước mặt Thẩm Tùy Ngọc. Mọi người trong phòng, kể cả Lâm Hoan Từ, đều nhìn anh đầy mong đợi.
Trước yêu cầu của mọi người Thẩm Tùy Ngọc vẫn tỏ ra rất điềm đạm, cười nhã nhặn ứng phó. Nhưng trong lòng anh đang kêu gào “Bang Địch Bang Địch Bang Địch!” như còi báo động.
Bang Địch: [Có mặt.]
“Cho hỏi, hát lệch tông có làm hỏng hình tượng của công chính không?”
[Ha.] Bang Địch hiếm khi bật cười. [Anh không biết hát à?]
Thẩm Tùy Ngọc cười đau khổ: “Không ai hoàn hảo cả, mày hiểu không?”
[…]
“Hát hò gì nữa! Chưa chán à?”
Thẩm Tùy Ngọc còn chưa kịp dùng điểm kỹ năng để buff cho mình thì chiến hữu chí cốt của anh đã nhảy ra giải vây. Tưởng Chinh đẩy khay ly trượt dài trên mặt bàn đá đen, hét lớn: “Chơi cái gì người lớn chơi ấy! Dám không?”
Tưởng đại thiếu gia đã mở miệng thì tất nhiên có cả một đám hưởng ứng theo. Vả lại những ai đi tăng hai karaoke đều là người ham vui, từ sớm đã mong màn này rồi.
Trò chơi cũ rích nhưng hiệu quả: Thật hay Thách.
Thẩm Tùy Ngọc ngồi ngoài rìa nên bị gọi đầu tiên. Anh nhìn chằm chằm tấm thẻ “Thử thách” trong tay, không khỏi nổi lên dự cảm chẳng lành.
Trong cốt truyện gốc, đoạn tiếp theo mới là trọng tâm của phân cảnh này. Anh nhớ sẽ có một loạt các chi tiết kinh điển như “công giữ thân như ngọc từ chối bế bạn nữ kiểu công chúa”, “nổi máu ghen khi thụ thân thiết với tình địch”, “chống đẩy mập mờ”, “bạn thân xấu tính gây sự với thụ, công ra mặt bảo vệ” v…v… Toàn kiểu motif sến rện nhưng độc giả lại mê tít.
Quả nhiên, “bế công chúa một người ngẫu nhiên” là thẻ anh rút được.
“Ồ ồ ồ!”
Cả phòng đều hò reo phấn khích, đập bàn ầm ầm. Không ít người, cả nam lẫn nữ, đều nhìn Thẩm Tùy Ngọc đầy mong đợi, hi vọng anh sẽ chọn mình.
“Đây đây đây! Em nhẹ lắm, Hội trưởng bế em này!”
Tính Dương Tư Vũ hoạt bát, cô lại rất quen thân với Thẩm Tùy Ngọc vì vậy vui vẻ xung phong. Theo đúng kịch bản, Thẩm Tùy Ngọc phải từ chối cô.
“Không được không được, mơ đẹp quá ha! Cô nghĩ tay A Ngọc là để làm mấy việc này à!”
Nào ngờ anh còn chưa kịp mở miệng Tưởng Chinh đã nhảy ra ngáng đường. Cậu ta với Dương Tư Vũ trừng mắt nhìn nhau một lúc, sau đó Tưởng Chinh cầm lấy thẻ lên đọc rồi bắt đầu xắn tay áo.
“Có ghi rõ là ai bế ai đâu, tôi bế A Ngọc là được chứ gì!”
Thẩm Tùy Ngọc bóp trán, sao kịch bản đang đàng hoàng lại bẻ lái thế này?
Bang Địch đều đều nói: [Ồ. Người này yêu quá hóa rồ rồi.]
Dĩ nhiên Thẩm Tùy Ngọc không đời nào làm chuyện tự hủy như là để Tưởng Chinh bế mình, dù cho đối phương đã lách qua cả một dãy người, hăm hở đứng trước mặt anh chuẩn bị kéo tay.
“Chân cậu lành chưa?” Thẩm Tùy Ngọc lạnh lùng hỏi.
Tưởng Chinh: “Khỏi hẳn luôn rồi!”
Vừa nói xong ngay lập tức chân đá cao tại chỗ để chứng minh.
Thẩm Tùy Ngọc mỉm cười: “Về chỗ.”
Tưởng Chinh ủ rũ: “Ờ.”
Chó con ngoại cỡ cụp đuôi ngoan ngoãn quay lại chỗ cũ, nhưng vẫn len lén ngoái lại nhìn anh… Đột nhiên ánh mắt lại trở nên hung dữ.
Thẩm Tùy Ngọc nhìn theo hướng mắt của cậu ta; thì ra Lâm Hoan Từ không biết từ lúc nào đã đứng dậy, đang ở ngay sau lưng anh, mặt mày u ám.
Trong cốt truyện gốc, anh và cậu ta không có cơ hội ngồi cạnh nhau, bởi kiểu “hoa cao khó hái” như Lâm Hoan Từ lúc nào chẳng có người vây quanh, cũng vì thế nên công chính mới phải ghen chứ.
Thẩm Tùy Ngọc nhướng mày, hạ giọng đùa cợt: “Cậu cũng định bế tôi đấy à?”
Biểu cảm của Lâm Hoan Từ thay đổi mấy lần, cuối cùng cậu rời mắt đi đáp lạnh te: “Anh nằm mơ.”
Thẩm Tùy Ngọc chỉ cười mỉm, anh cúi người cầm ly rượu trên bàn rồi dốc cạn một hơi. Trong góc mắt anh nhận ra người ngồi cạnh mím môi, trên mặt thoáng tỏ vẻ thất vọng.
Uống xong ly rượu phạt, anh bảo Dương Tư Vũ đổi trò khác, khéo léo tìm cớ kết thúc trò thật hay thách này. Anh không sợ uống rượu hay sợ phải ghen tuông, chỉ đơn giản là không muốn thấy Tưởng Chinh và Lâm Hoan Từ xung đột nữa.
Anh càng không muốn nằm sấp xuống sàn phòng karaoke hít đất.
[Ký chủ, đến giai đoạn này tuyến tình cảm phải có bước ngoặt rồi.] Bang Địch nhắc.
“Đừng lo.” Thẩm Tùy Ngọc vẫn rất bình tĩnh: “Mày chỉ cần trông chừng, đừng để có cái chai nào bất ngờ bay ra đập tao là được.”
Bang Địch: [Ừm… Đã rõ.]
“Hội trưởng bảo chơi cái nhẹ nhàng hơn, vậy chơi “Hoang Tưởng” nhé?” Dương Tư Vũ rút một lá bài đặt lên bàn.
“Luật dễ lắm: hỏi nhỏ người kế bên phải một câu, người kia phải nói to câu trả lời của mình.”
“Ai tò mò muốn biết nội dung câu hỏi thì trước đó phải uống một ly shot, người bị hỏi mà không muốn nói thì phạt hai shot. Cứ thế mà chơi.”
Lúc này Dương Tư Vũ ngồi bên trái Thẩm Tùy Ngọc, Lâm Hoan Từ ở bên phải, còn Tưởng Chinh vẫn ngồi giữa đám đông.
Không lâu sau đã nghe Tưởng Chinh bên kia gào lên, giọng rất khó chịu: “Thẩm Tùy Ngọc!”
Chuyện này vốn sẽ chẳng có gì, nhưng khi có người tò mò câu hỏi là gì thì Tưởng Chinh lại đỏ mặt nốc cạn hai ly rượu.
“Ồồồồ!” Cả đám ồn ào hùa theo ngay lập tức.
Nhưng Tưởng thiếu gia mặt sa sầm, trợn mắt một cái là tất cả lại im thin thít.
Thẩm Tùy Ngọc nghĩ thế là xong rồi, ai ngờ người bên cạnh đột ngột đứng lên, giơ tay lấy liền ba ly. Lâm Hoan Từ chẳng nói chẳng rằng ngửa cổ uống sạch cả ba, mặc dù trong thoáng chốc trên gương mặt đẹp trai lộ một tia căng thẳng.
Phía bên kia, Tưởng Chinh đã giận tím mặt. Cmn, đấy là công khai khiêu chiến ông đây rồi còn gì! Cậu ta xắn tay áo làm luôn ba shot, rồi dằn mạnh từng ly rỗng xuống bàn.
Không ngoài dự đoán, không khí lập tức căng cứng như dây đàn.
Thẩm Tùy Ngọc thở dài thườn thượt.