Bàn Về Cách Thánh Phụ Sắm Vai Công Si Tình

Thế giới 1 - Chương 13

Sau khi việc tuyển chọn và tái cơ cấu ban chấp hành Hội sinh viên khóa mới kết thúc, như thường lệ họ sẽ có một buổi team-building mà toàn bộ thành viên mới cùng các trưởng ban đều phải tham gia.

Thẩm Tùy Ngọc bận làm thí nghiệm nên đến trễ, anh đã lỡ bữa tối vì vậy đi thẳng luôn đến địa điểm thứ hai là quán karaoke.

“Hội trưởng đến rồi!”

“Anh Thẩm!”

“Nam thần đến rồi!”

“Chờ mãi mới thấy anh!”

Có không ít người yêu quý lẫn ngưỡng mộ Hội trưởng Hội sinh viên, vì vậy khi Thẩm Tùy Ngọc vừa đẩy cửa phòng bước vào, đã khiến bầu không khí đang trầm lắng ngay lập tức sôi động hẳn lên.

“Xin lỗi vì đã đến muộn, hôm nay tôi mời hết. Phó hội trưởng nhớ báo lại tôi để thanh toán nhé.”

Anh mỉm cười với mọi người, trong góc mắt bắt gặp ai kia vốn định rời đi lại lặng lẽ đặt ba lô xuống, làm như chỉ lơ đãng nhìn anh.

Thẩm Tùy Ngọc thấy khó xử.

Sau lần nọ, thái độ của Lâm Hoan Từ đã chủ động hơn hẳn với anh. Không chỉ đáp lại khi anh bắt chuyện mà còn sẵn sàng nhận lấy sự giúp đỡ và thiện ý của anh; hay là như bây giờ, cậu ấy thường xuyên dùng ánh mắt tỏ ý muốn anh lại gần.

Thẩm Tùy Ngọc biết là mình nên đi đến chỗ Lâm Hoan Từ, thế nhưng Tưởng Chinh lại đang đứng lên gọi.

Dù sao ở bên ngoài anh và Tưởng Chinh vẫn thân thiết hơn, bên cạnh đó dạo này cậu ấm Tưởng gia cũng rất ngoan, ngoài việc lên lớp và tới phòng nhạc luyện đàn thì cũng chỉ ở lì trong ký túc xá dưỡng thương, không gây ra chuyện gì cả.

Khi Thẩm Tùy Ngọc còn đang lưỡng lự thì Dương Tư Vũ đã đi tới, nhanh nhẹn kéo anh ngồi xuống giữa cô và Tưởng Chinh, còn nhét vào tay anh một miếng bánh nhỏ xinh xắn.

“Hội trưởng chưa ăn gì đúng không? Em vừa gọi đó, anh ăn tạm cho đỡ đói nhé.”

Thẩm Tùy Ngọc gật đầu cảm ơn, trong lúc đó cũng lấy khăn nóng lau tay thật sạch.

“Chờ chút.” Tưởng Chinh nhấc miếng bánh lên nhìn kỹ, rồi đẩy lại cho Dương Tư Vũ: “Trong này có hạt khô, cậu ấy bị dị ứng đó.”

“Ơ, Hội trưởng không ăn được hạt khô à?”

“Tên này bị dị ứng. Không ưa đồ ngọt, thích đồ chua, chỉ muốn uống cà phê đen thuần hơn là trà sữa… nhưng lại hay bị hạ đường huyết. Nghe có ngược đời không. Ha ha ha ha ha!”

Dương Tư Vũ: “Ha ha ha, em biết mà.”

Thẩm Tùy Ngọc ngồi giữa hai người: “…”

Anh nheo mắt nghiêng đầu nhìn Tưởng Chinh, người này có thể kể vanh vách những chuyện đó…

“Tôi đặt đồ bên ngoài cho cậu rồi, đang trên đường giao đến.”

Tưởng Chinh nghĩ rằng Thẩm Tùy Ngọc đói, bèn móc ra một viên kẹo từ trong túi rồi ném cho anh như đang dỗ trẻ con.

Thẩm Tùy Ngọc từ tốn bỏ viên kẹo cứng vào miệng, là vị cam còn bọc một lớp bột trắng chua chua bên ngoài, hương vị quen thuộc đến mức khiến đầu óc Thẩm Tùy Ngọc như bị điện giật. Cảm giác kỳ lạ anh từng đè nén khi ở phòng y tế lại dâng lên, thái dương của Thẩm Tùy Ngọc đau nhức liên hồi.

Anh đột ngột thò tay vào túi quần túi hộp của Tưởng Chinh: “Còn gì trong đó nữa? Lấy ra cho tôi xem.”

Bên trái gần anh hơn, anh lục lọi các túi thì moi ra được nào là sổ ghi chú, tai nghe chống ồn, một cái kèn kazoo bé xíu, thậm chí là một cái máy chỉnh âm mini. Toàn là đồ của Tưởng Chinh.

Anh rướn người tiếp tục lục túi bên còn lại, vì vậy mà cúi thấp hơn.

“Ê, cậu làm gì vậy!”

Tưởng Chinh cạn lời, bất lực dựa hẳn vào lưng ghế sofa, để mặc cho Thẩm Tùy Ngọc đè cả nửa người lên đùi mình để lục đồ. Xung quanh có mấy ánh mắt lén lút thi thoảng liếc tới, làm cậu ngại ngùng gãi đầu.

Ờm… Làm thế nào để giải thích với mấy em gái rằng tên đang nằm trên đùi mình thật sự chỉ là anh em tốt đây?

Khăn ướt sát khuẩn, thuốc nhỏ mắt, kẹo… và còn…

Thẩm Tùy Ngọc rút ra một ống tuýp màu bạc, trên bao bì là hình in hoa vàng với những cuống lá dài mảnh.

“Đến chịu với cậu, cần kem dưỡng tay thì cứ nói một tiếng, làm tôi tưởng cái gì.”

Với Tưởng Chinh, lòng bàn tay khô ráp và và vết chai là huân chương của nghệ sĩ cello, vì vậy cậu không bao giờ quan tâm đến việc chăm sóc da tay. Còn Thẩm Tùy Ngọc vì bệnh sạch sẽ nên rất chăm rửa tay, rửa thường xuyên đến mức khô da nứt nẻ, do đó Tưởng Chinh lúc nào cũng thủ sẵn một tuýp kem dưỡng tay trong túi mình.

Thấy anh chỉ rũ mắt không nói gì, Tưởng Chinh dứt khoát kéo tay Thẩm Tùy Ngọc qua, bóp kem lên mu bàn tay anh rồi bắt đầu tán đều ra, cực kỳ thành thạo.

Vết chai trên tay Tưởng Chinh rất dày, động tác của cậu ta lại chẳng nhẹ nhàng gì, làm Thẩm Tùy Ngọc có cảm giác da mình bị một cái bàn chải lông cứng cọ lên, chỉ thấy ngứa ngứa.

Mùi kim ngân nhè nhẹ lan tỏa, như một lớp lụa dệt đầy hồi ức dịu dàng bao lấy anh…

Thẩm Tùy Ngọc chăm chú nhìn người đối diện một hồi lâu, từ tốn nói ra một câu khiến chính mình cũng thấy ngỡ ngàng: “Cậu rất giống một người bạn của tôi.”

Tưởng Chinh bĩu môi: “Thần kinh, bạn của cậu ai mà tôi chẳng biết.”

Thẩm Tùy Ngọc bật cười, vừa định đổi chủ đề thì đột ngột ập đến một cơn đau như xé toạc anh ra làm đôi! Như thể có ai đó móc từng đốt sống lưng của anh ra bóp nát, rồi nhét lại vào thịt…

Cặp mắt của Lâm Hoan Từ vẫn chưa hề rời khỏi anh.

Người cong xuống vì đau, môi bị cắn đến bật máu, Thẩm Tùy Ngọc cố gắng đứng dậy: “Tôi ra nhà vệ sinh một lát.”

*

Vốc nước lạnh lên mặt mấy lần, sự khó chịu trong cơ thể mới dần tan hết.

Thẩm Tùy Ngọc đeo lại kính, theo thói quen lại dùng ngón cái xoa xoa lên cổ tay phải, bình tĩnh nhìn gương mặt tái nhợt của mình trong gương.

Trong đầu anh vẫn vang vọng lời cảnh cáo nghiêm nghị của Bang Địch: [Những diễn biến ở phòng karaoke thuộc phân đoạn quan trọng của nguyên tác, mọi hành vi của ký chủ đều bị độc giả đánh giá. Vì vậy không thể tránh khỏi hình phạt của hệ thống.]

[Có rất nhiều bình luận phê phán anh không giữ nam đức, có hành vi mập mờ với bạn thân từ nhỏ.]

Thẩm Tùy Ngọc chỉ gật đầu: “Tao biết rồi.”

“Tao muốn hỏi một chuyện.” Anh vuốt lại mái tóc ướt đẫm mồ hôi lạnh, rửa tay thêm lần cuối, mùi hoa kim ngân theo nước trôi dần xuống ống thoát.

“Việc tao mất trí nhớ là do chấn thương não trong tai nạn giao thông, hay là do hệ thống khóa lại?”

Trong ký ức mơ hồ của Thẩm Tùy Ngọc dần hiện lên hình ảnh một người. Người đó lẽ ra phải xuất hiện từ sớm trong cuộc đời anh, như nhân vật Tưởng Chinh với công chính.

Điều đó chứng tỏ hồi ức khoảng hai mươi năm đầu đời của anh không trọn vẹn.

Bang Địch im lặng một lúc rồi đáp: [Tôi không rõ. Nhưng… có khả năng là cả hai đều không phải.]