Bàn Về Cách Thánh Phụ Sắm Vai Công Si Tình

Thế giới 1 - Chương 12

Thẩm Tùy Ngọc không phải tuýp người gợi cảm; cái kiểu mà người ta vẫn hay gọi là tràn ngập hormone nam tính đó, không thích hợp để miêu tả anh.

Ngoại trừ đôi mắt đào hoa linh động thì các đường nét của gương mặt anh đều theo kiểu thanh thoát, văn nhã. Tuy nhiên trên người anh lại mang theo một loại khí chất hờ hững xa cách mà lại quyến rũ đến lạ, khiến kẻ khác xốn xang trong lòng.

Vì vậy vừa rồi Bang Địch đã mấy lần phát hiện Lâm Hoan Từ nảy sinh những suy nghĩ không thể miêu tả với anh.

[Hỏi trước cho chắc. Ký chủ, anh có chấp nhận cảnh hôn hoặc cảnh giường chiếu không? Giới hạn cao nhất của anh là gì? Nếu không thực hiện được thì nên tích điểm kỹ năng đi, đến lúc cần thì có thể dùng để thôi miên thụ chính.]

“…” Thẩm Tùy Ngọc cười méo: “Đã biết.”

Trong ký ức không trọn vẹn của mình, anh không có ấn tượng nào về chuyện tình yêu cả, ngoài cha mẹ, anh không nhớ mình có tình cảm với ai.

Việc hôn môi với Thẩm Tùy Ngọc sẽ không phải là vấn đề, nhưng nếu phải “giao lưu sâu”… Có lẽ bệnh sạch của anh sẽ không chịu nổi đâu.

Thẩm Tùy Ngọc vốn định đến văn phòng giáo viên ở tòa hành chính để báo cáo sự việc với thầy, nhưng khi thấy rừng bạch quả ở kia thì anh chợt nhớ ra điều gì bèn rẽ vào con đường rải đá băng qua khu rừng. Chính là con đường anh đã đi qua trong đêm chào đón tân sinh viên hôm nọ.

[Ký chủ thật sự không định điều tra à?] Giọng Bang Địch lại vang lên trong đầu.

“Mày nói đó là tình tiết không có trong nguyên gốc rồi, đúng chứ? Đã không ảnh hưởng đến tiến độ nhiệm vụ của tao, thì tao việc gì phải chấp nhặt với một nhân vật trong tiểu thuyết.”

Hơn nữa, đoạn video đen kia còn để phần mở đầu như làm đệm, có thể là cho anh thời gian để ứng phó. Vì vậy có khả năng làm anh mất mặt không phải là mục đích của kẻ gây sự.

[Tâm lý của ký chủ vững vàng thật. Quả là rất thích hợp để làm nhiệm vụ.]

Thẩm Tùy Ngọc không đáp nữa, bởi anh nhận ra một người đang ngồi ở băng ghế đằng trước. Môi Thẩm Tùy Ngọc hơi cong lên, anh rảo bước đến ngồi xuống cạnh người nọ.

Bàn tay đang gõ phím lạo xạo bỗng khựng lại, cậu ấy liếc sang một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục làm việc. Mặt mày khó đăm đăm, rõ ràng là không vui.

“Cậu tên là gì? Trước đây tôi từng đến khoa Máy tính vài lần, mà sao đều không gặp cậu nhỉ?”

Thẩm Tùy Ngọc tùy ý tựa khuỷu tay lên thành ghế, chân bắt chéo, nghiêng đầu nhìn cậu nam sinh có khuôn mặt đẹp như tượng.

Ngoài những lúc đi theo tiến độ nhiệm vụ, anh chỉ vùi đầu vào học hành và làm thí nghiệm, những nhân vật không liên quan đến cốt truyện thường được tự động lọc qua. Mãi đến hôm nay khi ghép nối những mảnh thông tin lại, anh mới nhận ra người này chính là thiên tài tuyển thẳng trong lời đồn, cũng chính là người anh gặp trên con đường này vào đêm hội chào tân sinh viên.

Hóa ra là sinh viên khoa Máy tính, hôm nọ thấy cậu ấy chơi bóng mới khiến anh tưởng là bên ngành Thể thao.

“Anh đến có phải để tìm tôi đâu. Cần biết tên tôi làm gì?” Giọng cậu nhạt như nước lã.

Thẩm Tùy Ngọc đã đoán ra được người này đang bực vì chuyện gì.

“Cậu biết ai làm rồi đúng không?” Không đợi đối phương đáp, anh vẫn ôn tồn: “Tôi cũng đoán được phần nào rồi, nên không nhất thiết phải xác minh nữa.”

Thẩm Tùy Ngọc chống cằm, cười: “Vì vậy, tên của cậu quan trọng hơn nhiều.”

Những ngón tay đang lướt trên bàn phím lại dừng, cậu trai quay đầu dùng ánh mắt tĩnh lặng mà nhìn thẳng vào anh.

Một lúc sau cậu mới nói: “Tùy anh.”

Vẫn không chịu nói tên.

Thẩm Tùy Ngọc không hỏi nữa, cũng chẳng thấy khó chịu vì bị làm lơ. Anh nhặt một chiếc lá bạch quả lên xoay xoay trên ngón tay, chống tay lên đầu nghiêng mặt nhìn đối phương gõ phím. Cậu ấy cũng mặc kệ.

Dù Thẩm Tùy Ngọc không hiểu những đoạn code kia là gì, nhưng thấy cậu ấy vẫn điềm nhiên vừa gõ vừa trả lời khách không cần tránh né, anh cũng biết là mình không nên nán lại lâu.

Cậu nhóc này đúng là thiên tài như lời đồn, chỉ có điều… hơi thiếu cảnh giác.

“Khụ, cậu bị đau đầu thật à?”

Mắt Thẩm Tùy Ngọc lại đảo lên mặt của đối phương, anh lấy cuống lá chọc chọc vào thái dương mình: “Hôm đầu chúng ta, tôi nhớ là cậu hình như…”

“Hết rồi.” Cậu hỏi ngược lại: “Còn bệnh chấn động não của anh thì sao?”

“…Tôi nói là không bị mà.” Thẩm Tùy Ngọc mím môi giả vờ không vui: “Cậu đang coi thường dân học y đấy à?”

Khóe miệng cậu ấy hơi nhoẻn lên.

“Vậy… lời mời vào đội bóng, cậu đồng ý chưa?”

"Tôi bận lắm.” Cậu ấy đáp.

“Ồ, tôi hỏi vậy thôi, đừng thấy áp lực…”

“Tôi thỏa thuận làm dự bị, thỉnh thoảng ra sân một trận.” Cậu bổ sung.

Người bên cạnh im lặng.

Chàng trai xoay đầu sang, bắt gặp ánh cười cong cong sau tròng kính của Thẩm Tùy Ngọc. Màu lá bạch quả vàng ươm phản chiếu trong đáy mắt màu nâu của anh, trong veo như hổ phách.

“…Cười gì vậy.” Mày thiếu niên nhíu sâu, giọng cũng trầm hơn.

Thẩm Tùy Ngọc không đáp. Vẫn xoay chiếc lá trong tay, thì anh chợt nhớ ra một chuyện: “Cậu được tuyển nhảy lớp, tính ra vẫn đang tuổi học sinh cấp ba.”

Anh chậc lưỡi một cái, lẩm bẩm tự nói: “Dạy cậu bài hôm nay là hơi sớm quá rồi.”

Cậu trai trầm ngâm một lát rồi dứt khoát gập laptop lại. Xoay người sang, khuỷu tay cũng chống lên thành ghế: “Tại sao?”

Chuyện này còn phải hỏi tại sao à?

“Cấp ba thì sao?” Cậu rũ mắt xuống.

Thẩm Tùy Ngọc hơi nhướng mày. Chẳng nhẽ cái làm cậu nhóc này khó chịu là việc mình nhỏ tuổi hơn người khác? Mà cũng đúng thôi, thiên tài thường cô độc mà. Chưa kể tính cách lạnh nhạt, kiệm lời nữa, chắc là cảm thấy khó hòa nhập với môi trường đại học cởi mở thế này.

“Làm học sinh cấp ba rất tốt.” Thẩm Tùy Ngọc ôn tồn đáp: “Lần trước thấy cậu ngoài sân bóng làm tôi nhớ về thời phổ thông của mình. Tuổi trẻ vừa tươi đẹp vừa rực rỡ, ai chẳng ao ước.”

Đôi môi mỏng của cậu ấy hơi mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Thẩm Tùy Ngọc kiên nhẫn giải thích thêm: “Ý tôi là, tuổi còn nhỏ thì không phù hợp quan hệ tìиɧ ɖu͙©.”

Cuối cùng cậu ấy cũng ngước mắt lên nhìn anh.

Hàng mi dài dày như thủy tảo đan xen nhau, đôi mày nét mắt đều sắc bén, ngay cả đang rũ mắt xuống cũng không giấu được vẻ sắc sảo mà ngược lại còn có sự ngông nghênh.

“Sao anh biết là không hợp?”

Động tác đẩy kính của Thẩm Tùy Ngọc khựng lại.

Ngay lập tức thiếu niên hiểu nên dừng đúng lúc. Cậu bình tĩnh thu hồi ánh mắt, chuyển thành hỏi: “Vậy khi nào thì mới được?”

Câu này anh có thể trả lời: “Tối thiểu phải đến tuổi của một sinh viên năm nhất thông thường.”

“Ờ.” Cậu đáp nhạt nhẽo, ngồi thẳng người trở lại: “Hiểu rồi, thầy Thẩm.”