Bàn Về Cách Thánh Phụ Sắm Vai Công Si Tình

Thế giới 1 - Chương 11

Chàng trai liếc anh qua hàng mi rũ xuống, Thẩm Tùy Ngọc vội buông tay, dịch người sang phải một bước.

Anh đẩy gọng kính, ngước lên dãy ghế định tìm Lâm Hoan Từ, ai ngờ thấy hàng đầu mặt mày người nào người nấy đều trợn tròn mắt, tất cả như bị sét đánh.

Những câu như “mình hoa mắt hả?”, “hôm nay cậu ấy đi học thật?”, “tự nguyện giúp…”, “lần trước ở sân bóng…” lác đác lọt vào tai Thẩm Tùy Ngọc.

Chợt nhớ lời Dương Tư Vũ từng nói người này rất khó gần, anh cũng tò mò quan sát cậu ấy.

Áo khoác gió màu xanh đậm rất hợp với khí chất của cậu, tóc đen cắt gọn gàng, mái hơi dài rủ xuống đôi mắt sắc sảo khiến sự dữ dằn mềm mại đi phần nào, tuy vậy vẻ lạnh lẽo và xa cách vẫn không giảm.

Cậu ta cao hơi Thẩm Tùy Ngọc chừng đôi, ba phân; khi cúi xuống thấy rõ đôi chân dài miên man đứng bên bàn. Các ngón tay bay trên bàn phím, tay áo tùy ý xắn cao, để lộ bắp tay gọn gàng rắn chắc, còn có thể thấy các đường gân xanh.

Thẩm Tùy Ngọc lặng lẽ ngắm một lát, chợt nhớ ra: “Bang Địch, hệ thống có trừng phạt vì chuyện này không?”

[Chắc là không.]

[Đây là thế giới tiểu thuyết, nhân vật chính là Lâm Hoan Từ. Nguyên tắc là chỉ những hành vi ảnh hưởng đến cốt truyện hoặc tuyến tình cảm mới bị hệ thống ghi nhận và đánh giá.]

Vì vậy, trong đoạn này, sự cố bất ngờ và người tới giúp đều là tình tiết không nằm trong kịch bản gốc.

Thẩm Tùy Ngọc bật cười, bao nhiêu lo lắng đều tan biến sạch: “Cũng không tệ.”

Hình như chỉ cần chưa đầy hai phút, chàng trai đã nhường lại máy tính, đút tay vào túi quần đứng sang một bên.

“Xong rồi à?” Thẩm Tùy Ngọc cầm lấy chuột lật trang PPT, không giấu nổi kinh ngạc: “Khôi phục được cả video gốc, cậu giỏi thật.”

“Khi file tải về không có lỗi.” Người kia nói: “Vì vậy có người đã hack máy.”

“Liệu tình trạng kia còn lặp lại không?”

“Không thể.” Cậu nói nhẹ tênh, nhưng sự tự tin là không hề che giấu.

Thẩm Tùy Ngọc bật cười, đứng thẳng người đối diện với cậu ấy: “Cảm ơn.”

Đôi mắt của đối phương chỉ dừng lại trên gương mặt anh thêm một giây, sau đó cậu ấy không nói gì thêm nữa mà quay người bước về chỗ.

“Chờ chút.”

Thẩm Tùy Ngọc giơ tay, vừa vặn chạm đúng vào phần tay trần của cậu ấy.

Dưới lớp lại vang lên một tràng hít vào đồng loạt.

Thẩm Tùy Ngọc: “…”

Cậu liếc nhìn những ngón tay trắng dài của anh, giọng không gợn sóng: “Gì vậy?”

Thẩm Tùy Ngọc vừa sực nhớ rằng trước đây mỗi lần chạm vào người này, cậu ta đều phản ứng không tự nhiên, thế là anh rút tay lại. Cân nhắc một chút, anh hỏi: “Có điều tra được ai làm không?”

“Chắc chắn rồi!”

“Hội trưởng yêm tâm! Giao cho cậu ấy là đúng người rồi.”

“Chắc chắn có kết quả!”

“Với cậu ấy thì chỉ là chuyện nhỏ!”

Lần này đám sinh viên đều thi nhau đáp thay, trong giọng nói vừa có sự sùng bái vừa hào hứng trước cảnh tượng vừa rồi.

“Tan học tôi sẽ gửi cho anh.” Cậu ấy nói, lại quét qua gương mặt anh thêm một lần nữa rồi bước tiếp.

*

Sau giờ học, những người vây lấy anh đầu tiên là các đàn em lấy cớ hỏi bài để bắt chuyện và xin cách liên lạc.

Thẩm Tùy Ngọc nhẫn nại giải đáp từng người, thế là cả một đoàn rồng rắn theo anh từ lớp học tầng ba tới tận hành lang tầng một, mãi tới lúc chuông tiết sau reo mới chịu tản bớt.

Vừa rời khỏi tòa nhà dạy học chưa được bao lâu, Thẩm Tùy Ngọc bắt gặp một người đứng cạnh bồn hoa.

“Sao thế, sắc mặt tệ vậy.”

Thẩm Tùy Ngọc bước đến trước mặt Lâm Hoan Từ, áp mu bàn tay lên trán cậu: “Không khỏe à?”

“Không sao.” Người kia lại lạnh nhạt hất tay anh ra.

Thẩm Tùy Ngọc chỉ “ồ” một tiếng rồi đút tay vào túi quay người bỏ đi.

“Này!”

Lâm Hoan Từ vươn tay theo phản xạ, túm lấy vạt áo sau lưng của Thẩm Tùy Ngọc. Chiếc áo vốn đã vừa vặn lập tức bị kéo căng, làm lộ rõ đường nét vóc dáng anh: vai rộng, eo thon… Lâm Hoan Từ bất giác nhớ đến lúc nãy, khi anh đứng viết bảng, có không ít người thì thầm rằng được ôm một cái thôi là mãn nguyện cả đời.

Khi Thẩm Tùy Ngọc ngoái lại, nhìn thấy mặt mày cậu âm u đến mức sắp đổ mưa bão thì không khỏi ngạc nhiên. Anh chỉ áp dụng chút “lạt mềm buộc chặt” thôi mà sao cậu ấy phải phản ứng gay gắt như thế này?

Anh thuận theo quay cả người lại.

“Chuyện hồi nãy, tôi có thể giúp anh điều tra.” Lâm Hoan Từ cụp mắt tránh né Thẩm Tùy Ngọc, cứng nhắc nói.

“Tại sao?” Thẩm Tùy Ngọc không tỏ ra đồng ý hay phản đối: “Cậu chẳng phải rất ghét tôi à?”

Đối phương ngẩng mắt liếc anh một cái, phủ nhận: “Tôi không có.”

“Vậy hả?” Thẩm Tùy Ngọc nhướng mày.

“Tuần trước tôi mời cậu nước ở căng-tin cậu lơ đi; trong tòa thực nghiệm tôi chào cậu, cậu cũng chẳng buồn đáp. Lâm Hoan Từ, tôi mờ nhạt lắm sao?” Giọng anh rất ôn hòa nhưng chẳng khó nhận ra sự xa cách trong đó.

Lâm Hoan Từ nghẹn lời, biểu cảm từ bất mãn dần tan thành lúng túng, thậm chí má còn hơi hồng hồng.

Cậu chần chừ rồi cuối cùng lí nhí hỏi: “Anh với… là mối quan hệ gì? Tại sao cậu ta lại giúp anh?”

“Trước hết trả lời câu hỏi của tôi đã.”

Giọng Thẩm Tùy Ngọc lúc nào cũng ôn hòa, song vẫn ẩn chứa uy lực khiến người khác không dám tùy tiện cãi lại. Lâm Hoan Từ vô thức ngẩng đầu nhìn anh, cảm giác như bị một lực vô hình cuốn lấy, không sao dứt ra nổi.

“Anh với Tưởng Chinh thân nhau như vậy… tôi thấy… khó chịu.”

Có vẻ như để thốt ra được câu đó đã tiêu hết dũng khí của Lâm Hoan Từ, sắc đỏ lan từ má xuống đến tận cổ, hai tay siết chặt lại. Thẩm Tùy Ngọc có cảm tưởng cậu ấy thẹn quá hóa giận, sắp nổi đóa đến nơi. Ai dè câu tiếp theo lại là…

“Giờ cho tôi giúp chưa? Hay anh vẫn nhất định phải đi nhờ người khác?”

Thẩm Tùy Ngọc nghiêng đầu, có phần ngạc nhiên.

Lâm Hoan Từ cũng tự cảm thấy mình nói như vậy rất gây hiểu lầm, bèn vội vã bổ sung: “Người đó là thiên tài trong khoa tôi, vừa nổi tiếng lại vừa rất bận, chưa chắc có thời gian xử lý việc của anh. Tôi… lát nữa tôi trống tiết…”

“Vậy thì hay, tôi cũng không định truy cứu nữa.” Thẩm Tùy Ngọc cắt lời.

Lâm Hoan Từ ngẩn người.

“Biết rõ có người ghét mình không phải là cảm giác dễ chịu.” Thẩm Tùy Ngọc mỉm cười: “Hôm nay cậu chủ động nói chuyện với tôi là tôi vui rồi, không nhất thiết phải tìm thêm việc chuốc bực vào người làm gì.”

Người đối diện anh tròn mắt đến lộ rõ cả mí lót; sự lạnh lùng thường ngày đã biến mất mà thay bằng vẻ ngơ ngác, thậm trí trông còn có phần đáng yêu.

Thẩm Tùy Ngọc vẫn giữ nụ cười, kéo tay đang nắm chặt của Lâm Hoan Từ: “Đừng vì Tưởng Chinh mà trút giận lên tôi. Cậu ấy là cậu ấy, tôi là tôi. Cậu cứ đối xử với tôi như vậy làm tôi cũng thấy tủi thân chứ.”

Anh nhẹ nhàng tách từng ngón tay của Lâm Hoan Từ ra, đầu ngón tay mát lạnh lướt những vết đỏ trong lòng bàn tay do nắm quá chặt. Anh từ từ nâng mắt lên nhìn cậu, hỏi: “... Được không?”

[Trình độ quyến rũ của ký chủ quả thật rất cao thâm.] Bang Địch lên tiếng.

Nhìn theo bóng lưng Lâm Hoan Từ rời đi, Thẩm Tùy Ngọc ung dung trả lời: “Cảm ơn đã khen.

[Nhưng cứ thế này sẽ phát sinh ra một vấn đề.]

“Ồ, gì vậy?”

[Thụ chính sẽ thèm muốn thân thể anh đó.]

“…”