Hậu quả của việc làm độc giả bất mãn không chỉ là bị hệ thống trừng phạt, mà còn phải cần mẫn đi cày lại điểm thiện cảm.
Dạo gần đây Thẩm Tùy Ngọc tìm đủ cách để “vô tình” gặp được Lâm Hoan Từ, nhưng cậu ấy vẫn ôm thù vụ ở sân bóng rổ nên luôn tỏ ra lạnh nhạt như không hề quen biết anh.
May là giữa các nhân vật chính chẳng bao giờ thiếu cơ hội gặp nhau. Hôm đó một giáo viên quen biết Thẩm Tùy Ngọc đã nhờ anh đến dạy lớp sức khỏe cho sinh viên năm nhất, mà trong đó có lớp IT của Lâm Hoan Từ.
Lớp học tổ chức ở giảng đường lớn nhất, đủ cho sinh viên bốn ngành ngồi. Nhưng số lượng người ngoài trà trộn vào để ngắm nam thần của trường quá đông, khiến chuyên ngành dương thịnh âm suy này lại thành đại hội của các fangirl: hàng đầu toàn con gái chiếm cứ, đằng sau cũng đông như trẩy hội.
Thẩm Tùy Ngọc liếc nhìn danh sách trên tay, rồi lại đảo mắt khắp giảng đường – anh vốn định điểm danh nhưng thế này thì thôi khỏi.
Thẩm Tùy Ngọc chỉ đẩy kính một cái, cả lớp liền lao xao trầm trồ.
Thẩm Tùy Ngọc: “…”
Dáng người của anh là kiểu dong dỏng cao, nhìn gầy gầy nhưng cơ bắp rắn chắc, đúng chuẩn vai rộng eo thon chân dài, lại còn thêm gương mặt nét nào nét nấy như tạc. Anh mặc gì cũng đẹp, nhưng đẹp nhất vẫn là sơ mi và quần suông.
Hôm nay Thẩm Tùy Ngọc mặc áo sơ mi màu xám nhạt, quần tây đen, thêm đôi gọng kính màu bạc nữa; chuẩn một tổ hợp thỏa mãn ảo tưởng về “thầy giáo hư hỏng có học thức” của các nữ sinh.
Hễ anh đẩy kính, xắn tay áo, hay cúi người để lộ xương quai xanh và lớp da trắng dưới cổ áo sơ mi… phía người nghe đều phản ứng rất “nhiệt tình”.
Thẩm Tùy Ngọc lại rơi vào trầm tư… Tại sao ở đời thực mình lại theo nghiệp diễn viên nhỉ? Mình chịu được cảnh đứng trước máy quay và ánh nhìn săm soi của bao nhiêu người thế này sao? Thật sự quá mất tự nhiên.
Anh liếc tới chỗ mà mình đã kín đáo xác định từ trước: Lâm Hoan Từ cũng đang nhìn anh, nhưng với sắc mặt không vui vẻ cho lắm.
Thế này vẫn còn giận nhỉ?
Hoặc có thể là không? Dù sao kiểu “hoa trên núi cao” vốn sinh ra đã lạnh lùng khó gần rồi, không cười cũng là chuyện thường.
Giờ học sức khỏe này nói khá nhiều về kiến thức an toàn tìиɧ ɖu͙©, mục đích là phổ cập kiến thức cho sinh viên mới vào trường. Theo kịch bản nguyên tác thì đây là cơ hội để công chọc ghẹo thụ. Nhưng Thẩm Tùy Ngọc không làm nổi, anh cảm thấy như thế chẳng khác gì quấy rối nơi công cộng cả.
Vì vậy tốt nhất là nên tìm cớ để giữ Lâm Hoan Từ ở lại sau giờ học.
Anh vừa nghĩ vừa bấm sang trang thuyết trình kế tiếp, đoạn video đã được chèn sẵn tự động phát…
Một cảnh da thịt trắng toát lóe lên, đồng tử Thẩm Tùy Ngọc co lại, anh lập tức ngắt kết nối màn hình và âm thanh. Ai dè máy tính đơ không điều khiển được, đoạn video thô tục chiếm trọn cả màn hình.
Sao thứ này lại có trong này được chứ?
File thuyết trình là do giáo viên trực tiếp cung cấp, Thẩm Tùy Ngọc chỉ thêm bớt sơ qua vài tiểu tiết không quá quan trọng. Vậy mà không hiểu vì sao video giảng dạy ban đầu lại biến thành phim người lớn.
Dưới lớp bắt đầu xì xào. Dù Thẩm Tùy Ngọc phản ứng nhanh như chớp, nhưng đoạn video nhá lên vẫn kịp lọt vào mắt một vài người.
Thật ra nếu khi đang online chẳng may bị bật pop-up web đen cũng là chuyện bình thường, nhưng cái này được gắn hẳn vào tài liệu giảng dạy, thì chỉ có thể do người nào đó cố tình phá. Mà chuyện này chỉ cần vài lời đồn thổi thêm thắt, Thẩm Tùy Ngọc sẽ mang tiếng thích vào web xem xiếc.
Nếu như vậy danh tiếng của anh sẽ bị ảnh hưởng, thầy cô cũng sẽ có cái nhìn không hay.
“Máy bị lỗi một chút, các bạn đợi một chút nhé.” Anh vẫn giữ giọng điềm đạm nói với cả lớp
Không ngờ phản ứng của mọi người lại hiền lành bất ngờ:
“Ồ ồ ồ.”
“Chuyện nhỏ, hay gặp mà!”
“Anh đừng lo nha!”
“Có ai bên IT giúp kiểm tra dùm Hội trưởng đi!”
Trong lòng Thẩm Tùy Ngọc nhếch mép cười, kẻ đứng sau việc này chắc không ngờ mọi người lại bao dung với anh đến thế.
“Bang Địch, cái này có dùng điểm kỹ năng sửa được không?”
[Anh thử nhờ thụ chính thử xem? Cậu ấy vẫn nhìn anh nãy giờ đấy.] Bang Địch đáp.
Hả?
Thẩm Tùy Ngọc trầm ngâm một giây rồi lia mắt lên phía khán đài.
Lâm Hoan Từ ngồi dãy giữa cạnh lối đi, lạnh lùng quan sát tất cả, cho đến khi ánh mắt cậu giao với người kia. Lúc đầu ánh mắt qua cặp kính chỉ là sự thăm dò, sau đó pha thêm ý cầu viện.
Đột nhiên Lâm Hoan Từ có cảm giác như trong người được tiêm cái gì đó, toàn thân giãn ra, máu như tăng tốc, xúc cảm thỏa mãn râm ran khiến đầu óc tê rần.
Cậu bặm môi rồi đứng phắt dậy.
Bất chợt bên tai Lâm Hoan Từ vang lên tiếng “tách” rất nhỏ, đó là thanh âm khóa kéo áo thể thao sượt qua cạnh bàn của cậu… Một thân hình cao ráo lướt ngang qua.
Dưới hàng trăm cặp mắt dõi theo của cả lớp, người đó đi thẳng xuống bục giảng, đến bên cạnh Thẩm Tùy Ngọc.
Tim Lâm Hoan Từ hẫng một khắc!
“Lâm Hoan Từ, cậu đứng lên làm gì vậy?” Bạn cùng bàn ngước lên hỏi.
Mặt mày Lâm Hoan Từ u ám, chỉ có thể ngồi trở về.
Thẩm Tùy Ngọc mải thao tác trên máy, góc mắt vừa thoáng thấy có người đến gần thì mùi cam quýt thanh mát đã nhanh chóng len vào khứu giác. Ngay sau đó một bàn tay khác với những ngón thuôn dài đặt lên bàn tay đang cầm chuột của anh.
Giọng nói trầm trầm vang lên bên tai: “Để tôi.”
Thẩm Tùy Ngọc quay đầu, nhướng mày vì bất ngờ.
Là cậu ta?
Cậu con trai bước tới từ bên trái bục giảng, vươn sang nắm lấy chuột bên phải, thân hình gần như bao lên Thẩm Tùy Ngọc. Do phản ứng chậm một nhịp, anh chưa kịp tránh, gọng kính của anh chạm vào mặt cậu ấy, trong chốc lát hơi thở của họ hòa vào nhau.
Gần quá.
Cả lớp đều đồng loạt hít vào thật sâu.