Bàn Về Cách Thánh Phụ Sắm Vai Công Si Tình

Thế giới 1 - Chương 27

Dù Tưởng Chinh có ngang ngược thế nào cũng không thể chặn cửa mãi được. Ngay khi Thẩm Tùy Ngọc canh được một sơ hở anh tranh thủ rút lui, cũng là trong lúc đó thiếu niên bên cạnh nhận được cuộc gọi của Tưởng Chinh, hỏi cậu ấy có đang ở nhà hát cũng như có thấy Thẩm Tùy Ngọc không.

… Trong thời gian này, có lẽ nhờ sự kiên định (dai dẳng làm phiền, quấn mãi không nhả) mà Tưởng đại thiếu gia đã kết thêm được bạn mới, còn hào hứng tặng vé hòa nhạc cho người ta nữa.

Nhận được ánh mắt khẩn cầu của Thẩm Tùy Ngọc, thiếu niên chỉ đáp ngắn gọn: “Không thấy” – Ngay lập tức giọng nói từ đầu dây bên kia trùng hẳn xuống.

Thẩm Tùy Ngọc khẽ thở dài.

Căng thẳng từ nãy đến bây giờ Thẩm Tùy Ngọc mới nhận ra miệng mình khô khốc. Anh cùng cậu thiếu niên ghé cửa hàng tiện lợi gần đó mua hai lon soda vị cam, anh lấy một lon giật nắp rồi đưa mời đối phương.

“Cậu không muốn hỏi tôi vì sao lại phải trốn tránh Tưởng Chinh à?”

“Có liên quan gì đến tôi đâu.”

Mắt của cậu chần chừ trên tay anh trước rồi mới đón lấy nước. Lại rũ mắt, lạnh nhạt nói: “Dù sao tôi cũng chỉ là đứa râu ria ngoài lề, đến cái tên anh cũng chẳng biết.”

Thẩm Tùy Ngọc sững lại. Thì ra cậu ấy đã nghe hết cuộc đối thoại giữa anh với Lâm Hoan Từ trong phòng y tế.

Những câu nói đó anh không có cách nào giải thích với cậu cả. Anh chỉ là người tạm dừng chân ở thế giới này, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ tự động rút lui. Đối với những nhân vật không nằm trong kịch bản, anh sẽ không tìm hiểu và cũng không cần hiểu.

Nếu hoàn thành nhiệm vụ chỉ có nghĩa là trang sách khép lại, những nhân vật trên giấy sẽ ngủ yên thì cũng chẳng sao. Nhưng nếu không gian này thật sự tồn tại thì sau khi anh biến mất, “Thẩm Tùy Ngọc” ở lại sẽ chỉ là AI do hệ thống tạo ra từ dữ liệu hành vi của anh, có khả năng sẽ bị lập trình để tác động ngược lên những người gần gũi với anh.

Vì vậy thà đừng vô tâm gắn bó để làm người khác tổn thương.

“Xin lỗi.” Thẩm Tùy Ngọc lặng lẽ nói.

Chớ nói tên cho tôi để ngày sau tôi chẳng thể vương vấn.

Thiếu niên ngửa đầu quay đi uống một ngụm soda, yết hầu nhô rõ lăn lăn, sườn mặt như được phác bằng những nét chì than dứt khoát.

“Anh xin lỗi vì cái gì?”

Cậu hít sâu một hơi rồi lần đầu tiên dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn thẳng vào anh: “Anh còn định giả vờ đến bao giờ? Hôm đó rõ ràng đã thấy rồi.”

Thẩm Tùy Ngọc hiểu ý cậu ấy.

Sân bóng rổ. Màn hình khóa điện thoại. Là con chó bóng bay màu xanh anh uốn tặng cậu hôm thi lập trình.

Hôm đó, suốt cả quá trình thi đấu dù làm bài thi xuất sắc nhưng tâm trạng của cậu ấy cực kỳ xấu, mà Thẩm Tùy Ngọc cũng ý thức được mình chính là nguyên nhân. Vì vậy anh chỉ muốn dỗ dành cậu ấy một chút thôi. Anh lấy mấy quả bóng trang trí thừa rồi uốn thành hình chó con, nhưng vẫn không tự mình đưa mà nhờ một tình nguyện viên đem qua cho cậu ta.

Cậu tình nguyện viên khi quay lại thì kể rằng chỉ dám nhét bóng vào tay cậu rồi chạy luôn vì biểu cảm của người ta đáng sợ quá.

Vì vậy khi nhìn thấy cậu ấy không chỉ chụp lại món đồ chơi mà còn dùng làm ảnh khóa màn hình, Thẩm Tùy Ngọc rất ngạc nhiên. Ban đầu anh còn vui vẻ, hóa ra cậu nhóc này cũng thích món quà đó.

Nhưng niềm vui ấy nhanh chóng chìm nghỉm rồi bị cuốn phăng đi.

“Cậu biết là tôi làm à?” Thẩm Tùy Ngọc từ tốn nói. Anh dặn cậu tình nguyện viên kia đừng kể ra, vừa sợ cậu ấy không nhận, vừa không muốn có thêm một liên kết với nơi này.

Gương mặt của thiếu niên vẫn căng cứng, “rắc” một tiếng bóp méo lon nước rỗng.

“Cậu thích tôi à?” Một thoáng lặng thinh, Thẩm Tùy Ngọc lại lên tiếng.

Anh gỡ cái kính đen ngớ ngẩn xuống, trở về với cặp kính thường ngày. Đôi gọng kim loại hắt bóng lên gương mặt đẹp như ngọc của anh, sắc bạc khiến anh càng thêm hờ hững, xa cách.

“Tôi đã có người mình thích.” Anh nhìn thẳng vào cậu, giọng điệu vẫn ôn hòa, chậm rãi nhả từng chữ: “Nhưng cậu trông cũng không tệ. Có muốn làm bé ba của tôi không?”

Giữ vẻ bình thản, Thẩm Tùy Ngọc chứng kiến cơn giận dữ xé toạc gương mặt đẹp trai trước mắt mình, đôi con ngươi đi từ ngỡ ngàng, khó tin, đến bị sỉ nhục cùng cực.

Một thiên tài luôn luôn được ca tụng, mới học lớp 11 đã được tuyển thẳng vào trường đại học hàng đầu, chẳng cần phải để tâm đến giáo viên hay bạn học… Người thế này sao có thể không ngạo nghễ. Cậu ấy kiêu hãnh hơn bất cứ ai, lòng tự trọng chẳng ai chạm tới được.

Gân tay nổi hết lên, hơi thở nặng trĩu, nắm đấm siết chặt kia dường như sắp giáng thẳng vào mặt anh.

… Cậu ấy quay phắt người bỏ đi, không nói gì.

Bang Địch: [… Kỹ năng dỗ dành lẫn chọc tức người của ký chủ đều rất giỏi.]

“Ừ, tao biết.”

Anh nhẩn nha đứng đấy uống nốt lon soda, bất thình lình từ bên phải có một vật gì đó bay thẳng đến chỗ anh. Theo phản xạ Thẩm Tùy Ngọc chộp lấy, vết cắt giữa ngón trỏ và ngón cái nhói lên.

Anh cúi xuống nhìn, hóa ra là một hộp băng cá nhân mini.

*

Trong hồi cuối của vở nhạc kịch, nam chính không dấu giếm nữa mà kiên định bộc bạch tình cảm của mình với người yêu, dẫn đến kết cục bị kết án tử. Người anh yêu đứng ngoài pháp trường cất tiếng hát vang một khúc ca rồi cũng tự vẫn theo, trọn vẹn một cuộc tình bi hùng. Giai điệu đau đớn nhưng không yếu đuối, phối hợp với diễn xuất tinh tế của nghệ sĩ khiến cả khán phòng nghẹn ngào.

Lâm Hoan Từ bừng tỉnh khỏi dòng cảm xúc của câu chuyện, quay sang người bên cạnh thì ngạc nhiên nín thở: Thẩm Tùy Ngọc đang lười biếng dựa nghiêng trên ghế, một cánh tay đỡ lấy đầu, vẻ mặt phẳng lặng không biểu cảm, điều đặc biệt là khí chất của anh hôm nay cứ là lạ, khác với thường ngày.

Anh trông… lạc lõng, tựa như người trong tranh không thể nắm bắt, không cho chạm vào, nhưng vẫn khiến kẻ xem mê muội mà vô thức tiến đến gần, si ngốc quỳ xuống ngắm nhìn.

Lâm Hoan Từ đột ngột nhào đến ôm chặt eo Thẩm Tùy Ngọc.

“Sao thế?” Anh đưa tay vuốt tóc cậu ta, giọng nói dẫu hiền hòa nhưng xa cách.

“Hội trưởng… có phải em hơi ích kỷ không?” Một cảm giác bất an lan khắp lòng Lâm Hoan Từ, cậu ta hạ giọng thỏ thẻ: “Lẽ ra em phải để anh đi xem buổi biểu diễn của Tưởng Chinh… em xin lỗi.”

Quả nhiên, cậu cảm nhận rõ ngón tay đang đặt trên đỉnh đầu mình khựng lại một chút.

"Không sao. Tôi sẽ giải thích với cậu ấy." Thẩm Tùy Ngọc đáp.

Một tia tối tăm lóe lên trong mắt Lâm Hoan Từ rồi bị dập tắt, bất chợt cậu cau mày, vùi mặt vào ngực anh hít sâu một cái rồi ngước lên: “Trên người anh có mùi nước hoa.”

Học trưởng chưa bao giờ xịt nước hoa, cùng lắm chỉ có mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, mùi nước giặt, hoặc tệ nhất là cái kem dưỡng tay mùi kim ngân chết tiệt đó.

Bàn tay vốn đang vuốt tóc cậu đột ngột dừng lại giữa không trung, Lâm Hoan Từ vội chụp lấy nó rồi nhìn chằm chằm vào miếng băng cá nhân trên chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ.

“Chỗ này là sao?”

Thẩm Tùy Ngọc im lặng một lúc rồi rút tay về.

“Lúc nãy em xem say sưa quá, tôi tranh thủ ra ngoài mua lon soda cam.” Anh nói: “Khi bật nắp lon thì vô ý bị cứa trúng.”

Lâm Hoan Từ không nói gì mà chỉ nhìn anh chăm chú, sau đó cậu ta từ từ nắm lấy cổ tay anh rồi cúi xuống dịu dàng hôn nhẹ lên chỗ bị thương.

“Lần sau anh phải cẩn thận hơn nhé, không thì em xót lắm.”