Trúc Mã Của Ta Là Thiên Tài Khoa Cử

Chương 11

Đích trưởng nữ Tô Nhàn của Tô gia là một quý nữ mẫu mực, là tấm gương cho các quý nữ ở Kinh Thành, bụng đầy kinh luân, tao nhã duyên dáng, hơn nữa còn đoan trang hào phóng, tú ngoài tuệ trong. Nàng ấy tinh thông đủ cả cầm kỳ thi họa, lấy một thân tài hoa gả vào hào môn Trung Dũng Hầu phủ. Mặc dù đã cưới gả nên hiếm khi ra ngoài giao tế, nhưng trong nhóm quý nữ ở Kinh Thành vẫn lưu truyền huyền thoại về Tô Nhàn.

Tô Oản cảm thấy Tống Thi Âm này chính là đang học theo đại tỷ của mình, nhưng uổng cho nàng ta chỉ có dáng hình trống rỗng, không có phong thái của Tô Nhàn. Đại tỷ Tô Nhàn là người đoan trang thiện lương, chân thật không giả, nhưng Tống Thi Âm này lại ngấm ngầm ghen tị, cố tình xa lánh người ưu tú hơn nàng ta, giống như chỉ đang bắt chước bừa, uổng phí có hình mà không có ý.

Không ngờ Lục An Tuần lại thích loại người giả tạo này.

Tô Oản thở dài hai tiếng, chậm rãi cho mèo ăn.

Phú Quý đang nằm trên đùi nàng, lúc này miệng nó đang ngậm con cá khô Tô Oản đặc biệt làm. Con cá đã loại bỏ đầu, vảy, nội tạng và gai xương, nướng ba mươi phút sau đó phơi khô, nguyên nước nguyên vị, Phú Quý cực kỳ thích ăn.

Đột nhiên, nàng bế Phú Quý lên, một người một mèo nhìn nhau.

"Cha con muốn tìm cho con một mẫu thân xinh đẹp, con có muốn không?"

"Meo meo…" Phú Quý vui vẻ hất đuôi lên.

"Con vừa mới ăn cá khô nhỏ của ta, tỏ thái độ như vậy không thấy không thích hợp sao?"

"Meo…" Tiếp tục hất đuôi.

“...”

Bỏ đi, đôi phụ tử nhà này đều là những kẻ hời hợt chỉ biết nhìn mặt. Đường này không thông rồi, nàng phải nghĩ cách khác.

Không lâu sau, Trương ma ma lại đến.

"Tứ cô nương, phu nhân sai ta đến hỏi ngài đã chuẩn bị xong chưa."

"À, xong rồi." Tô Oản đặt Phú Quý xuống, đứng dậy cầm lấy giỏ của Vân Linh: "Ta đi ngay đây."

Ngày mùng hai tháng hai là lễ hái rau, vào ngày này, từ vương công quý tộc cho đến dân chúng đều sẽ mang theo một cái giỏ để ra ngoài hái rau dại.

Làm như vậy có ý nghĩa gì?

Không có ý nghĩa gì, chỉ làm vì vui thôi.

Hôm nay tâm trạng Sài thị rất tốt, muốn đưa tứ nữ nhi ra ngoài hái rau dại.

Tô gia ở gần cổng thành Đông, ra khỏi Kinh Thành đi hai dặm là đến một khoảng đất đầy rau dại. Những năm trước đều là Tô Oản cùng tam tỷ Tô Linh theo Sài thị đi hái, nhưng năm ngoái Tô Linh đã định chung thân, từ đó rất ít khi ra ngoài, cho nên năm nay chỉ có Tô Oản đi cùng Sài thị.

Khi Tô Oản ra tới cửa, Sài thị đã ngồi sẵn trong xe ngựa chờ. Sau khi Tô Oản lên xe, bà hỏi: "Hai ngày nay con làm những gì?"

Tô Oản ngoan ngoãn đáp lời: "Lần trước mẫu thân sai người gửi chút sổ sách tới, hai ngày nay con đều học xem đầu mục."

Sài thị đang tìm mối cưới gả cho nàng, để sau này nàng gả vào nhà chồng không bị ghét bỏ, bèn tranh thủ thời gian này dạy nàng quán xuyến tề gia, xem sổ sách. Hai ngày trước, bà đã sai người gửi hai cuốn sổ sách cho Tô Oản, bây giờ muốn kiểm tra xem nàng học được đến đâu.

Thực chất loại chuyện như xem sổ sách này làm sao có thể làm khó Tô Oản, hai cuốn sổ sách nàng chỉ cần bỏ ra một buổi chiều là nắm rõ.

Sài thị nghe nàng trả lời như vậy, thầm cảm thấy hài lòng, khích lệ nàng: "Ta biết con thiên tư thông minh, nếu con chịu bỏ ra chút công phu, lo gì thua kém ba tỷ tỷ."

Tô Oản mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, gật đầu theo ý bà: "Nữ nhi hiểu ạ, nhất định sẽ nỗ lực nhiều hơn."