Trúc Mã Của Ta Là Thiên Tài Khoa Cử

Chương 12

Đây là phương thức hòa hợp bất biến mấy năm nay giữa hai mẫu tử bọn họ, một người không chê phiền liên tục cổ vũ, còn người kia bày tỏ thành ý nhưng sống chết không chịu cải thiện.

"Mấy ngày nữa Vương phu nhân sẽ tổ chức tiệc trà, bà ấy đã gửi thiệp mời cho ta, đến lúc đó sẽ đưa con cùng đi dùng trà." Sài thị lại nói.

Tô Oản hiểu được, như thế này là có ý định đưa nàng đến cho Vương phu nhân nhìn xem.

"Sao vậy, con không muốn đi?" Thấy nàng không hé răng, Sài thị hỏi.

"Không phải ạ, mẫu thân lo lắng vì chuyện của nữ nhi, hết thảy nữ nhi đều nghe theo sắp xếp của mẫu thân."

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Tô Oản lại bắt đầu nghĩ cách làm sao để thoát khỏi hôn sự với Vương gia. Phía Lục An Tuần không thuận lợi, nhưng nên đổi sang cách nào mới tốt đây?

Nàng còn đang suy tư thì đột nhiên bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, lập tức vén rèm lên nhìn.

Ở đầu ngõ, một nam tử đang rất thận trọng dìu một nữ nhân đi vào sân viện, lúc nam tử kia xoay người, sườn mặt hắn ta lộ ra.

Đó chẳng phải là trượng phu của đại tỷ Tô Nhàn là Tiêu Nghị sao? Nhưng nữ tử bên cạnh hắn ta là người phương nào chứ?

"Con nhìn thấy gì à?" Sài thị hỏi.

Tô Oản như suy tư gì chợt hoàn hồn lại, lắc đầu nói: "Không có gì, con nhìn lầm."

Đại tỷ và đại tỷ phu xưa nay phu thê ân ái, mỗi lần đại tỷ về nhà mẹ đẻ đều nói tỷ phu đối xử với mình rất tốt, hy vọng nàng thật sự nhìn lầm.

Vào ngày thứ chín của tháng hai, kỳ thi mùa xuân bắt đầu.

Kỳ thi mùa xuân lần này vô cùng náo nhiệt, nghe nói có hơn vạn sĩ tử vào kinh đi thi, một lòng tranh đấu vì vỏn vẹn ba trăm danh ngạch tiến sĩ.

Khi Tô Oản nghe được con số này, nàng đã rất kinh ngạc, đây không phải cũng dữ dội ngang với kỳ thi quốc gia trước đây sao?

Hơn nữa, ở thời cổ đại này các sĩ tử thực sự rất thảm, đi thi không chỉ có tâm bị tra tấn, mà cả thân cũng khổ sở theo. Đầu xuân thời tiết giá lạnh, kỳ thi mùa xuân lại tổ chức ba ngày một môn, kéo dài nửa tháng, ăn uống ngủ nghỉ đều ở trường thi. Bởi vậy, những kỳ khoa cử không chỉ kiểm tra kiến thức, mà còn cả tay nghề nấu nướng. Nếu không, mọi người cùng ngồi bày biện nấu nướng như nhau, người ta có đồ ăn thơm ngào ngạt hấp dẫn vô số học sinh tới bắt chuyện, còn mình chỉ có thể giăng lưới bắt chim ăn đỡ, không người thăm hỏi, chẳng phải là mất mặt lắm sao.

Ngày đó Lục An Tuần cõng hành lý vội vã đi thi khi trời còn chưa sáng. Không giống như những người khác, ai nấy đều mang theo nồi chảo, khi quan binh ở cửa kiểm tra lượt nào cũng thấy nồi niêu xoong chảo rơi loảng xoảng xuống đất, nhưng đến chỗ Lục An Tuần, hắn ném tay nải lên bàn, vừa mở ra xem, thật tuyệt, một chồng bánh tráng thơm nức vẫn còn bốc hơi nghi ngút, ngoài ra còn có mấy bình nguyên liệu được ướp sẵn.

Những người đứng vây xem ở cửa ngửi thấy mùi thơm, thèm đến chảy cả nước miếng.

Đỗ Văn Khanh chạm vào cánh tay hắn: "Huynh còn có tay nghề này?"

"Không phải ta làm."

"Mẫu thân huynh làm cho huynh à?"

"Tô Oản."

"Tô tứ cô nương?" Đỗ Văn Khanh ngạc nhiên: "Không ngờ Tô tứ cô nương lại lên được phòng khách xuống được phòng bếp, quả nhiên đồn đại hại người. Theo ta thấy, nữ tử như Tô tứ cô nương cưới về nhà thực sự lợi nhiều hơn… Ấy, huynh làm sao vậy? Chờ ta… ”

Thấy Lục An Tuần quay đầu rời đi, Đỗ Văn Khanh vội bước lên mấy bước đuổi theo: "Lục huynh, như vậy tiện hơn rất nhiều mà, huynh không phải vất vả nấu cơm, thời gian còn dư có thể dùng để nhắm mắt dưỡng thần, lo gì không thi đỗ?"

Lục An Tuần cười lạnh hai tiếng, nắm lấy biển báo danh bước vào trường thi.