Đúng vào lúc này, gã sai vặt lên lầu bẩm báo dẫn Lục An Tuần xuống.
Thiếu niên vốn dĩ đã oai hùng tuấn lãng, hôm nay mặc đồ trắng lại càng phong độ lịch lãm hơn. Vẻ hào hiệp thường ngày cũng được thu lại, mùi trên cuốn sách có chút nồng.
Hắn bước loạng choạng mấy bước lại gần, bởi vì uống rượu mà gò má có chút đỏ ửng.
Cặp mắt đào hoa mê ly lại thu hút, cao giọng hỏi: "Tô Oản, ngươi tìm ta?"
Tô Oản im lặng một lúc, sửa lời: "Không có gì, bỏ đi."
"Cái gì bỏ đi?"
Cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, lúc này Tô Oản không mấy vừa mắt Lục An Tuần.
Nàng tức giận nói: "Sáng nay ta thấy Phú Quý nằm trên đầu tường, bụng nó kêu ục ục. Ngươi đã mấy ngày không về nhà rồi, muốn mặc kệ nhi tử sao?"
Nhi tử của Lục An Tuần là một con mèo bị què một chân. Khi còn nhỏ hắn hành hiệp trượng nghĩa, cứu nó từ tay mấy tên lưu manh rồi thuận tiện mang về, sau đó cứ thế nuôi suốt ngần ấy năm.
Lục An Tuần làm người ương ngạnh khó bảo, nhưng khuất mắt trông coi hắn lại có một sở thích không ai hay, đó chính là vuốt ve mèo. Con mèo nhỏ què chân bị hắn vuốt đến da lông mịn màng bóng loáng, Tô Oản cười nói nó là nhi tử ruột thịt của hắn, đặt tên cho nó là Phú Quý.
Lúc đó Lục An Tuần còn ghét bỏ cái tên này vì quá trần tục, nhưng Tô Oản lại nói tên này vui tai dễ nghe, gọi Phú Quý Phú Quý nhiều năm như vậy, Lục An Tuần cũng dần chấp nhận.
"Ngươi tới tìm ta là để nói chuyện này?" Trên người Lục An Tuần còn vương mùi rượu hơi nồng, hễ nói chuyện đều phả một chút lên mặt Tô Oản.
"Chẳng lẽ không quan trọng sao?" Tô Oản hùng hổ nói: "Ngày nào ngươi cũng lêu lổng bên ngoài không về nhà, nhi tử chết sống ra sao cũng mặc kệ, có phải là đồ cặn bã không?"
Những người qua đường gần đó nghe thấy, đều đưa ánh mắt hơi khinh thường nhìn về phía Lục An Tuần.
Lục An Tuần trừng mắt nhìn lại họ, rồi quay đầu nhìn Tô Oản nói: "Ngươi giúp ta chăm nó trước đi, mấy ngày nay ta thật sự không nhàn rỗi được."
"Cũng không phải là nhi tử của ta."
"Ngươi không vuốt nó à?"
"Ta không nuôi nó à?"
"Được rồi, được rồi." Lục An Tuần ghé sát lại, tỏ vẻ lấy lòng thương lượng với nàng: "Đợi khi quay về ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật nhé."
"Bí mật gì?"
"Là việc lần trước ngươi gặp phải, mấy ngày qua ta đã nhờ người đi tra, bây giờ cũng tra được chút da lông rồi."
"Ngươi mau nói."
"Nói ở đây không tiện, ngươi trở về chăm sóc nhi tử ta cho tốt đã đi." Lục An Tuần đẩy nàng, còn không biết xấu hổ cười với nàng.
Lục An Tuần rất ưa nhìn, nụ cười này lại mang thần thái của gió xuân hiền hòa cùng nắng mai tươi sáng. Nhưng giờ phút này Tô Oản đang chướng mắt hắn, chỉ càng cảm thấy nụ cười của hắn đáng ghét.
Lập tức không thèm nói thêm gì nữa, xoay người đi ra khỏi tửu lâu.
Lục An Tuần có người trong lòng rồi, chính là đệ nhất mỹ nhân ở Kinh Thành.
Đệ nhất mỹ nhân này Tô Oản cũng đã từng nhìn thấy, thường thường những khi theo Sài thị ra ngoài tham dự yến hội, nàng có thể bắt gặp bóng dáng nàng ta trong đám khách nhân. Nàng ta tên Tống Thi Âm, chính là đích nữ của Thành An Bá phủ. Thoạt trông là một nữ tử dịu dàng đoan trang, có tài năng có khí chất, tướng mạo cũng xinh đẹp. Chỉ có điều Tô Oản luôn cảm thấy nàng ta đang học theo ai đó, và đó là đại tỷ Tô Nhàn của nàng.