Trúc Mã Của Ta Là Thiên Tài Khoa Cử

Chương 9

Đúng rồi! Lục An Tuần dáng dấp đẹp đẽ, học thức tốt, bản lĩnh cũng lớn, quan trọng là nhân phẩm thật sự là không có chỗ chê. Hơn nữa còn là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với nàng, biết gốc biết rễ.

Đừng nhìn dáng vẻ la hét om sòm, phong quang vô hạn của Lục An Tuần, thật ra lúc không có ai lại bị Tô Oản bắt chẹt gắt gao, không dám lỗ mãng.

Minh châu bên cạnh mà nàng còn đi cầu mắt cá làm gì chứ?

Cái gọi là phù sa không chảy ruộng ngoài, cỏ bên hang không ăn cũng không có ích gì*. Nàng phải nghĩ xem, làm thế nào để kéo Lục An Tuần vào trong bát của mình.

*Có thể hiểu như không thể bỏ qua cơ hội

Nói làm là làm, Tô Oản lập tức hỏi: “Tang Thậm, ngươi đi xem xem, Lục An Tuần đã hồi phủ chưa.”

Kỳ thi mùa xuân sắp tới, các học trò tham gia thi cũng vội vàng thể hiện tài hoa ở các hội thi thơ lớn, tạo thế đoạt giải ở kỳ thi mùa xuân.

Lục An Tuần không cần tạo thế, nhưng hắn là đại biểu cho học trò của Kinh Thành, tự nhiên không thể tránh được việc xuất hiện ở các nơi dùng văn để kết bạn.

Tô Oản ở nhà đợi hai ngày cũng không đợi được Lục An Tuần, mắt thấy kỳ thi mùa xuân sắp tới, đến lúc đó Lục An Tuần đề bảng bị bắt đi làm nữ tế, vậy thì nàng sẽ hết cơ hội rồi.

Ngày hôm đó, nghe nói Lục An Tuần uống rượu làm thơ với người ta ở Giang Nguyệt Hiên, nàng định qua đó tìm người.

Tô Oản đã nghĩ xong rồi, trước tiên đi hỏi ý muốn của Lục An Tuần, nếu như hắn không có ý trung nhân, vậy thì nàng sẽ theo đuổi hắn.

Nếu là có...

Nào ngờ đâu, Tô Oản mới tìm tới dưới lầu đã gặp phải Đỗ Văn Khanh cả người toàn mùi rượu đi ra ngoài.

Nàng nhận ra Đỗ Văn Khanh này, không phải nhân sĩ của Kinh Thành, mà là người bên ngoài vào Kinh Thành để thi. Tên của hắn ta cũng nằm trong số người được chọn là sẽ đoạt giải nhất, hơn nữa tiếng kêu gọi còn chèn ép cả Lục An Tuần.

Hắn ta và Lục An Tuần mới gặp mà như đã quen từ lâu, thấy đồng cảm và hiểu nhau, chỉ hai tháng ngắn ngủi, hai người đã như hình với bóng ở các hội thi thơ.

Đỗ Văn Khanh cũng nhận ra Tô Oản, mơ hồ dừng lại chào hỏi: "Tô tứ cô nương?"

"Đỗ công tử cũng ở đây sao?"

"Cũng?" Đỗ Văn Khanh suy nghĩ một chút rồi lập tức hiểu ra. Hắn ta đến gần chắp tay: "Chẳng lẽ Tô tứ cô nương là tới tìm Lục huynh?"

Quan hệ của Tô Oản và Lục An Tuần rất tốt, hắn ta biết rõ.

Tô Oản gật đầu: "Đúng vậy, Lục An Tuần có ở phía trên không?"

"Có, còn uống say rồi." Đỗ Văn Khanh buồn cười: "Uống rượu xong thì nói một câu ngông cuồng."

Tô Oản thuận theo hỏi: "Nói ngông cuồng cái gì?"

"Lục huynh cởi mở, thế hệ ta hào kiệt. Không chỉ có tài hoa hơn người, ngay cả chí hướng cũng cao xa, mới vừa rồi còn nói cưới thê nên cưới đệ nhất mỹ nhân của Kinh Thành nữa."

Người có học mà, uống rượu vào thì hăm hở, cái gì cũng dám nói. Các sĩ tử tham gia thi nói tới khoa cử, bàn bạc nhân sinh, nói tới chí hướng, cũng không biết là ai nói tới chuyện đề danh kim bảng rồi cưới thê tử, Lục An Tuần uống say rồi lại nói một câu hùng hồn như vậy.

Mọi người đều sợ ngây người, Đỗ Văn Khanh cũng sợ đến ngây người.

Lời như vậy vốn không nên nói cho một nữ tử khuê các như Tô Oản, nhưng Đỗ Văn Khanh đã quá say, cho nên hắn ta nói ra như đang nói đùa.

Vốn dĩ là muốn trêu đùa qua lại với Tô Oản, nhưng không ngờ Tô Oản nghe xong, trong lòng nguội lạnh.

"Hắn thật sự nói như vậy sao?"

"Thật, không chỉ có ta nghe thấy, tất cả mọi người đang ngồi đều nghe thấy." Đỗ Văn Khanh nhịn cười: "Ta đi trước đây, hôm nay ta không quen hắn."

Quá mất mặt!

Dứt lời, Đỗ Văn Khanh chắp tay rồi vội vã rời đi.