Trúc Mã Của Ta Là Thiên Tài Khoa Cử

Chương 8

Nghe thấy giọng của Tô Oản, nàng ấy quay đầu lại, lông mày dài khí khái, mắt ngọc mày ngài.

Chính là nhị tỷ Tô Anh của Tô Oản.

Tô Anh thu quạt xếp lại cười hỏi: “Tiểu muội, sao muội lại tìm tới đây thế?”

“Cái này thì có gì khó?” Tô Anh nhấp một ngụm trà rồi đặt chun trà xuống: “Muội nói với mẫu thân, lập chí gả cho một người anh tuấn, tài trí hơn người, không quản chuyện bao đồng, tình cảm một lòng không nạp thϊếp, còn là người có tiền có quyền, nếu không thì đánh chết cũng không gả.”

Tô Oản yếu ớt hỏi: “... Nhị tỷ cảm thấy ta có thể gả cho người như vậy được sao?”

Bốn mắt nhìn nhau, ai nấy đều im lặng.

“Đúng là có chút làm khó cho người khác.” Tô Anh nghiêm túc an ủi nàng: “Có điều tiểu muội không cần lo lắng, trời không tuyệt đường của người, biết đâu Vương công tử kia cũng không thích muội thì sao.”

“...”

Ta cảm ơn tỷ nha.

Vấn đề khó khăn chưa giải được, Tô Oản ủ rũ trở về Tiển Thu viện.

Tang Thậm nghe nói nàng trở về thì lần mò từ sau bếp tới, lén lén lút lút nói: “Cô nương, lấy được thịt hoang dã rồi.”

“Lấy được cái gì rồi?”

“Không phải lúc trước cô nương nói muốn nướng một con lợn sao? Còn bảo Lưu thúc đi tìm ở trong rừng nói, hôm nay đã tìm được rồi. Có cần nô tỳ đi bắc lò lửa không?”

Bên cạnh Tô Oản có hai tỳ nữ thân cận, một người là Vân Linh, một người là Tang Thậm.

Vân Linh thành thục chững chạc, mọi chuyện lớn nhỏ trong Tiển Thu viện đều giao cho nàng ấy quản. Mà Tang Thậm giống Tô Oản, háu ăn, cả ngày đều bắt chước theo Tô Oản, vắt hết óc ra nghiên cứu xem ăn như thế nào.

Có điều hôm nay Tô Oản không có hứng thú lắm.

Hiện tại tuổi tác của nàng càng ngày càng lớn, ít nhất thì trong mắt người khác đã sắp bước vào hàng ngũ lão cô nương rồi, đối tượng có thể chọn không còn nhiều nữa. Ngươi xem, đến cả Vương công tử không hoàn hảo như vậy cũng bị nhét vào trong danh sách của Sài thị.

Nàng cũng thật sự sợ Sài thị quyết định hôn sự của nàng và Vương công tử, dù sao thì hôn sự ở tuổi này cũng đều là lệnh của phụ mẫu, con cái hoàn toàn không có chút quyền lợi can thiệp nào.

“Cứ nuôi trước đi đã.” Tô Oản nói: “Hôm khác nướng sau.”

Tang Thậm: “Cô nương nghĩ rất chu đáo, chọn một ngày xuân hòa cảnh minh rồi nướng, ăn vào sẽ càng thơm hơn.”

“...”

Tang Thậm chạy đi chuyển cái ghế đẩu tới bắt đầu may vá. Bản lĩnh khác của nàng ấy không có nhiều, nhưng kỹ thuật may vá rất tốt, tất cả đồ lót và vớ của Tô Oản đều do tay nàng ấy làm ra.

Nàng ấy vừa thêu hoa vừa nói chuyện phiếm: “Cô nương, nô tỳ nghe nói năm nay rất có khả năng Lục công tử sẽ vào cao trung đó.”

Tô Oản nhắm mắt, câu được câu chăng nói chuyện với nàng ấy: “Ngươi nghe ai nói thế?”

“Đi mua đồ cho nhà bếp đó. Không phải hiện giờ Kinh Thành có rất nhiều học trò được cử đi thi sao? Mọi người đều đang bàn luận xem ai sẽ là người đứng đầu đấy, một trong số những người được bầu chọn nhiều nhất chính là Lục công tử.”

“Hơn nữa nô tỳ còn nghe nói, có đại quan lão gia nhìn trúng tài hoa của Lục công tử, muốn bắt hắn về làm nữ tế.”

“Thật sao?”

“Vâng, nô tỳ thấy, chắc chắn sau này Lục công tử sẽ tiền đồ vô lượng. Lục công tử tuấn tú, học thức tốt, bản lĩnh tuyệt vời, nhân phẩm cũng là đỉnh của đỉnh, không biết sẽ trở thành rể hiền của nhà nào.”

Tô Oản thờ ơ nghe vậy thì chợt dừng lại một lát.