Vương công tử là một đoạn tụ, Tô Oản không có gì tiếc nuối, nàng biết con người đều có khuyết điểm. Điều kiện của Vương công tử tốt như vậy nhưng mười tám mười chín mới nói đến việc thành thân, thật sự là kỳ lạ, nhưng bí mật đoạn tụ này, nói không chừng đến cả Sài thị cũng bị lừa rồi.
Nếu như một nữ tử khuê các như nàng nói thẳng với Sài thị rằng Vương công tử là đoạn tụ như vậy thì liệu Sài thị có tin hay không? Biết đâu lại cho là nàng mượn cớ lấy lệ, khiến Sài thị đau lòng.
Thật là khó giải quyết.
Nghĩ một lát, nàng định đi tìm nhị tỷ Tô Anh xin chút ý kiến.
Nói tới vị nhị tỷ này cũng là một người rất có bản lĩnh. Ba đích tỷ, người mà Tô Oản hợp nhất thì phải nói tới nhị tỷ, hai người hợp tính hợp nết, đến hành vi từ chối hôn sự cũng giống nhau.
Có điều, điều khiến Tô Oản bội phục nhất chính là, thái độ trong việc từ chối hôn sự của Tô Anh cực kỳ kiên quyết. Bất kể Sài thị nói xấu nói tốt như thế nào, nàng ấy vẫn rất thờ ơ.
Cuối cùng Sài thị nói nhiều quá, Tô Anh dứt khoát ném lại một câu “Ta không thích nam nhân” khiến Sài thị hoàn toàn chết tâm.
Vì thế, đến năm hai mươi tuổi Tô Anh vẫn chỉ có một mình, bên ngoài cười nàng là lão cô nương, nhưng nàng ấy không cảm thấy gì, mỗi ngày đều kinh doanh dược liệu của nàng ấy.
Có điều Tô Oản rất rõ ràng, không phải Tô Anh không thích nam nhân, nàng ấy chỉ là lo lắng sau khi gả cho người ta thì sẽ mất đi sự tự do. Trong xã hội này, nữ tử có ưu tú như thế nào, sau khi gả cho người ta vẫn phải ở lại hậu trạch giúp chồng dạy con. Mà Tô Anh đam mê hành nghề chữa bệnh, sao có thể vì nam nhân mà từ bỏ ước mơ của mình được.
Một điểm này không hẹn mà hợp với Tô Oản. Nữ tử có cố gắng thế nào đi chăng nữa, cuối cùng kết quả cũng chỉ là gả cho người ta rồi sinh con, vậy nàng còn cố gắng làm gì? Đời người chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, nên vui chơi kịp thời.
Suy nghĩ như vậy, Tô Oản đi tới cửa của Tiên Nhân quán.
Tiên Nhân quán không có tiên nhân, mà là một nơi đánh đá (chơi cờ bạc đá quý).
Ồ, quên nói, nhị tỷ Tô Anh của nàng trừ hành y ra thì còn có sở thích đánh đá nữa. Hơn nữa còn là một người say mê đến điên cuồng, chính là loại chỉ cần không cẩn thận cược thua thì sẽ táng gia bại sản.
Sau khi tiến vào, bất cứ chỗ nào cũng có thể nhìn thấy nước chảy trên núi giả, bên dưới núi giả là những hòn đá bóng loáng trơn bóng, kích thước to nhỏ khác nhau.
Gã sai vặt dẫn Tô Oản rẽ trái rẽ phải rồi rẽ vào trong một nội viện, đi tới nội viện, tiếng người dần dần huyên náo, đẩy cửa phòng tây ra, bên trong toàn là đầu người nhốn nháo.
Những người yêu thích đánh đá trong khắp Kinh Thành đều tụ tập ở đây.
Tô Oản đi xuyên qua đám người, thấy một bóng người quen thuộc đứng trên ghế trên đài cao.
Người này mặc cẩm bào đội ngọc quan, đóng giả làm nam tử, cầm một cái quạt tiêu dao vô cùng phong lưu.
“Nhị tỷ?”