Trúc Mã Của Ta Là Thiên Tài Khoa Cử

Chương 6

Tô Oản và Lục An Tuần quen biết nhau từ nhỏ, Tô gia và Lục gia, chính xác mà nói thì là hàng xóm của Lâm gia. Sau khi phụ thân của Lục An Tuần qua đời, mẫu thân của hắn dẫn theo hắn gả vào Lâm gia lúc hắn mười tuổi, từ đó về sau, hai người đã trở thành hàng xóm và bạn chơi cùng. Sân nhà bọn họ chỉ cách một bức tường, đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa.

Kho bạc nhỏ của Lục An Tuần giấu ở đâu Tô Oản cũng biết hết, mà sở thích, hành vi, thói quen của Tô Oản, Lục An Tuần cũng rõ trong lòng bàn tay.

Lúc này Tô Oản nói tới Bách Hương lâu uống trà, quỷ mới tin nàng.

Tô Oản cười hì hì, thấp giọng nói: “Ta ra ngoài tìm một người.”

“Ai?” Lục An Tuần liếc mắt nhìn ra ngoài hỏi: “Ở trong Bách Hương lâu?”

“Ừm.” Tô Oản nói: “Họ Vương, tên Thiệu Nguyễn, nghe nói hôm nay thi hội ở trong Bách Hương lâu.”

Nghe vậy, Lục An Tuần xùy một tiếng: “Hắn ta thì biết làm thơ chó má gì chứ, một tên ngu ngốc mà thôi.”

Dứt lời, thấy nụ cười của Tô Oản cứng đờ, nhận ra mình nói sai lời hắn lập tức sửa lại: “Ngươi tìm hắn ta làm gì?”

“Ngươi biết Vương công tử?”

“Đều là người chung chí hướng, làm sao có thể không nhận ra được?”

Nghe hắn ta nói đậm chất giang hồ hiệp khách, Tô Oản bĩu môi: “Vậy ngươi nói xem, ngươi hiểu hắn ta tới mức nào?”

Lục An Tuần: “Tại sao ngươi lại điều tra người này?”

Tô Oản: “Cũng không có gì, hôm nay mẫu thân ta nói với ta muốn xem thử công tử của Vương gia, nếu như phù hợp thì sẽ quyết định chuyện hôn sự.”

Vẻ mặt của Lục An Tuần có chút kỳ lạ, giọng điệu mỉa mai lẩm bẩm một câu: “Hai người cũng phù hợp đấy.”

“...”

Lục An Tuần lại nói tiếp: “Có điều ngươi không thể gả cho hắn ta.”

“Tại sao?”

“Hắn ta là một tên đoạn tụ(*), ngươi không để ý à?”

(*) Đoạn tụ: gay

Vẻ mặt của Tô Oản cứng đờ: “Ngươi không lừa ta đấy chứ?”

“Ta đã lừa ngươi bao giờ chưa?”

Cũng đúng, mặc dù con người Lục An Tuần có lúc không đáng tin cậy, nhưng làm người trượng nghĩa chính trực, chưa bao giờ khinh thường, nói dối hay lừa người.

Tô Oản gật đầu: “Ta biết rồi.”

Nàng im lặng một lát rồi hỏi: “Qua mấy ngày nữa là kỳ thi mùa xuân rồi, ngươi không gấp rút ôn tập đi còn chạy tới đây làm gì?”

“Ta còn cần phải ôn tập à? Chỉ có phế vật mới nước đến chân mới nhảy.”

Kiêu ngạo! Vô cùng kiêu ngạo!

Nhưng Lục An Tuần có vốn liếng để kiêu ngạo.

Cái đầu của tên này thông minh hơn người khác, đi học đã gặp qua thì sẽ không quên, hơn nữa còn chịu khó, Tô Oản đã từng thấy cảnh tượng hắn treo người trên cây đọc sách giữa trời đông mấy lần.

Trước mười tuổi, trong nhà hắn nghèo đến mức không thể đi học, hắn lăn lộn trên phố được một thân hào hiệp chính trực. Từ sau khi tiến vào Lâm gia cùng với mẫu thân của hắn, điều kiện kinh tế tốt lên cũng bắt đầu mời phu tử, tới trường tư thục, kết quả thiên phú đi học bộc phát đến không thể thu lại được. Chỉ trong ba năm đã thi đỗ tú tài, mười sáu tuổi trúng cử, nếu như năm nay lại lấy được thân phận tiến sĩ, Tô Oản cảm thấy, trúc mã này của nàng thật sự là cao không với nổi.

Nàng nhớ lại tình bạn rắn rỏi của hai người trong chốc lát, trong lòng có chút không tập trung nói: “Được, ngươi thi cho thật tốt, chúc ngươi được đề danh kim bảng.”