Mẫu thân Sài thị này đúng là không thể chê vào đâu được.
Bà ấy xuất thân từ dòng dõi thư hương ở Giang Nam, hiền lành đoan trang, là chủ mẫu gia đình mẫu mực. Năm đó sau khi liên tiếp sinh ra ba nữ nhi, Sài thị đã nâng tỳ nữ hồi môn của mình lên làm thϊếp, vốn dĩ muốn nàng ấy sinh một nhi tử cho Tô gia để kéo dài hương khói, không ngờ vẫn sinh ra nữ nhi.
Hơn nữa sau khi sinh Tô Oản, tỳ nữ kia đã qua đời. Sài Thị tự tay nuôi lớn Tô Oản, đối xử với Tô Oản không khác gì nữ nhi ruột thịt.
Sau khi xuất môn, Tô Oản ra lệnh đánh xe đến Bách Hương lâu. Bách Hương lâu không xa lắm, nhưng đang vào giữa kỳ thi mùa xuân, sĩ tử khắp nơi đổ dồn về Kinh Thành, trên đường xe ngựa như nước, Tô Oản luồn lách qua vài con phố mới đến được nơi mình muốn.
Tuy nhiên, lúc vừa xuống xe ngựa, nàng lại nhìn thấy một người nhảy xuống từ mái hiên.
Dáng người hắn cường tráng, lướt qua như một cơn gió, chỉ trong nháy mắt đã chui vào trong xe ngựa của nàng.
Tô Oản trợn mắt há hốc mồm, miệng há ra vẫn chưa kịp nói chuyện đã trông thấy một đám người đuổi tới từ đầu ngõ.
Bọn họ tìm kiếm xung quanh: "Người đâu rồi? Sao đột nhiên lại không thấy đâu nữa?"
Có người nhìn về phía Tô Oản, thấy nàng ăn mặc sang trọng, còn mang theo người hầu, nên khách sáo hỏi: "Xin hỏi tiểu thư có từng trông thấy một nam tử mặc thanh y chạy qua nơi này không?"
Tô Oản lắc đầu.
"Vậy có phát hiện ra điểm gì đó bất thường không?"
Tô Oản tiếp tục lắc đầu.
"Đa tạ." Người nọ thở dài, sau đó phất tay ra lệnh cho đám người còn lại: "Đi, qua bên kia xem xem."
Bọn họ vừa đi khỏi, Tô Oản lập tức xoay người, lẳng lặng nhìn về phía xe ngựa: "Lục An Tuần, ngươi lại đi hành hiệp trượng nghĩa à?"
Nàng vừa dứt lời, rèm xe đã nhấc lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của thiếu niên bướng bỉnh.
“Lục An Tuần ngươi làm gì thế?”
“Suỵt!” Lục An Tuần ra hiệu cho nàng lên xe ngựa trước.
Tô Oản do dự một lát rồi cũng nhấc chân chui vào trong.
“Ngươi làm gì thế? Những người đuổi theo ngươi kia là người nào thế?”
“Nói ra thì dài, sau này lại nói cho ngươi nghe.” Hắn không quá để bụng mà hỏi ngược lại: “Sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Ta tới... uống trà.”
Lục An Tuần nghi ngờ nhìn nàng.
“Làm sao? Ta không giống như tới uống trà à?”
Lục An Tuần gật đầu: “Không giống, ngươi không có hứng thú tao nhã như vậy.”
“...”