Trở lại Tẩy Thu viện, Tô Oản tiếp tục ngồi trên xích đu và ăn thịt nướng.
"Sao đột nhiên cô nương lại suy nghĩ thông suốt thế?" Vân Linh hỏi.
"Nghĩ thông suốt cái gì?"
"Trước kia dù phu nhân có nói thế nào, cô nương cũng không đồng ý đi xem mắt mà. Sao lần này lại đồng ý thế? Chẳng lẽ vị Vương công tử này thật sự không tồi?"
"Cũng tàm tạm thôi." Tô Oản uống một chén trà để giải ngấy, sau đó nói: "Nghĩ thông suốt gì đâu, năm nay ta đã mười tám tuổi, gả chồng được rồi."
Trước kia nàng không muốn xem mắt vì cảm thấy mình còn quá nhỏ, mặc dù có người mới mười bốn tuổi đã lập gia đình, nhưng một phần tử tri thức như nàng thật sự khó có thể chấp nhận nổi, ít nhất cũng phải tròn mười tám nhỉ?
Nhưng mà nàng chỉ chịu áp lực được đến bây giờ thôi, nếu lại từ chối, khả năng Sài thị sẽ bị nàng chọc cho tức chết.
"Haiz!"
Tô Oản thở dài.
Một lúc sau, nàng quay sang bảo: “Vân Linh, ngươi bỏ ra chút tiền thuê người tìm hiểu một chút vị Vương công tử này đi."
Vân Linh khó hiểu: “Chắc là phu nhân đã tìm hiểu rõ ràng rồi, cô nương còn muốn tìm hiểu điều gì?"
"Biết đâu mẫu thân ta cũng bỏ sót điều gì đó, ngươi nhờ người đi tìm hiểu..." Ngập ngừng một lát, nàng nói tiếp: "Phẩm hạnh có điểm nào không thích hợp không."
Dù sao cũng liên quan đến vấn đề nửa đời sau có thể thoải mái mà lười biếng hay không, cho nên nàng phải tìm hiểu kỹ xem phẩm tính của Vương công tử kia thế nào.
Hiệu suất công việc của Vân Linh rất cao, sáng hôm sau đã nhận được tin tức.
"Cô nương, phẩm tính của Vương công tử thật sự không chê vào đâu được, vừa hiếu thảo vừa chăm chỉ, còn giữ mình trong sạch, từ trước đến nay chưa bao giờ có tỳ nữ thông phòng bên cạnh. Tính cách nhiệt tình, nhanh nhẹn, thích kết bạn, hôm nay đang thưởng trà làm thơ với người ta ở Bách Hương lâu đó."
Nghe vậy Tô Oản nhíu mày lại, nếu Vương công tử kia thật sự tốt như vậy, sao lại đồng ý xem mắt với nàng nhỉ? Hơn nữa, nếu hắn ta thật sự tốt như vậy, thì sao mười tám mười chín rồi vẫn chưa hứa hôn?
Chuyện khác thường chắc chắn có uẩn khúc.
“Đi nào.”
Nàng đứng dậy nói: “Chúng ta đi xem xem.”
Nói đi là đi luôn, Tô Oản lập tức đến chính viện xin phép Sài thị cho mình ra ngoài mua vài quyển sách. Sài thị đang tính toán sổ sách, vẫn bớt chút thời gian đưa cho nàng mười lượng bạc, dặn nàng nhớ về sớm chút.