Trúc Mã Của Ta Là Thiên Tài Khoa Cử

Chương 3

Trông thấy thái độ thờ ơ của nàng, Sài thị rất buồn bực, bà ấy muốn phản bác, nhưng lại không biết nên phản bác từ đâu.

Suy cho cùng cũng tại nhan sắc của nữ nhi Tô gia thật sự quá xuất chúng, bất kể một ai đi ra ngoài cũng nổi bật giữa đám đông.

Cho nên lời này của Tô Oản cũng coi như khá hợp tình hợp lý.

"Thấy tạm được vậy thì dễ nói rồi."

Sài thị nói: "Đây là công tử Vương gia, đứng hàng thứ hai trong nhà, tuổi tác xấp xỉ tuổi con, mặc dù chưa thi được công danh, nhưng cũng là tú tài hàng thật giá thật, hơn nữa còn đang chuẩn bị thi cử nhân, nói không chừng vài năm sau là có thể thi đỗ tiến sĩ, làm quan trong triều. Dòng dõi Vương gia cũng tương đương Tô gia chúng ta, mối hôn này cũng phù hợp. Nói thật với con, đây là người ta phải mất rất nhiều công sức mới chọn được cho con đó, con nói thẳng đi, rốt cuộc có hài lòng không? Hài lòng thì ta sẽ nhắn nhủ một câu với Vương gia, hẹn ngày cho các con xem mắt."

Sài thị nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt chứa vài phần buồn phiền, vài phần bức ép và vài phần mong đợi.

Tô Oản đón nhận ánh mắt của bà ấy, tỏ vẻ thật thà, ngây thơ vô tội.

"Nương có mắt nhìn tinh tường thật đấy, Vương công tử tuấn tú lịch sự đúng là hiếm có, chẳng qua..."

Sài thị hồi hộp, lại nghe thấy nàng nói tiếp: "Tuổi hắn xấp xỉ tuổi nữ nhi, chưa tới mười chín cũng hơn mười tám rồi nhỉ? Mười chín tuổi mới thi đỗ tú tài chẳng phải rất vô dụng sao? Nương còn trông mong sau này hắn làm quan, con thấy không có cửa."

Tô Oản lắc đầu tiếc nuối.

Sài thị: "..."

Cầm kỳ thi họa, mọi thứ con đều không tinh thông, sao còn không biết xấu hổ mà đi chê ghét người ta?

Nhưng bà ấy nhịn không nói ra, mặc dù Tô Oản không phải do bà ấy sinh ra, nhưng bà ấy thương nàng như con ruột vậy, nên không bao giờ nói ra những lời tổn thương lòng tự tôn của nàng.

Sài thị buồn bực đến mức đau tim: "Người không thể chỉ nhìn tướng mạo, con vẫn chưa gặp sao lại biết đối phương không tốt?"

"Bây giờ coi như ta đã hiểu rồi, do con không muốn gả chồng đúng không? Các con đứa nào đứa nấy đều muốn ta tức chết đây mà! Nhị tỷ con cũng qua loa lấy lệ với ta, rõ ràng trước đây con là đứa ngoan ngoãn nhất nghe lời nhất, sao bây giờ lại đổi tính đổi nết như vậy?"

Sài thị mang dáng vẻ thương tâm muốn chết.

Tô Oản vội vàng khuyên nhủ: “Nữ nhi không có ý đó, người đừng nóng giận. Nương nói đúng, người không thể chỉ nhìn tướng mạo, nữ nhi sẽ đi xem mắt, biết đâu lại hợp mắt thì sao?"

Nghe thấy vậy Sài thị lập tức ngừng lại.

Nếu biết trước chiêu này có tác dụng thì bà ấy đã không phí lời rồi.