Tiệm Cơm Ngõ Nhỏ Thập Niên 80

Chương 21

Giờ cứ mỗi người ăn một bát canh miễn phí trước đã, chẳng phải là lời được ba bát canh sao?

Tưởng Hiểu Hà nghĩ là làm, dẫn cả nhà hùng hổ đi vào, vừa vào đã cất cao giọng gọi: “Minh Du à, làm cho tôi một phần cơm đĩa đi!”

Cô ta đang định bụng mau chóng đi múc canh, nhưng ngẩng đầu nhìn lên bảng đen, cô ta buột miệng kêu lên: “Canh này còn được lấy thêm miễn phí sao?”

Những người đứng xem náo nhiệt bên ngoài còn chưa đi hết lập tức xôn xao hẳn lên.

Vốn dĩ lúc trước nói canh miễn phí, đám người này đã hơi lung lay, nếu không phải vì “tiếng xấu” của Tống Minh Du ở nhà máy dệt kim ai cũng biết, cộng thêm việc chưa rõ cơm đìa là món gì, thì họ đã sớm không kìm được mà vào tiêu tiền rồi.

Ai mà ngờ được còn có chiêu này nữa chứ.

Tống Minh Du mời khách ăn miễn phí một bát thì thôi đi, lại còn cho lấy thêm miễn phí, thế chẳng phải là muốn ăn mấy bát cũng được sao?

Lòng người thật kỳ lạ, phần lớn mọi người vốn không thể ăn nhiều như vậy, nhưng hễ nghe thấy có thể ăn canh miễn phí không giới hạn, thì dường như món đó liền biến thành tiên nước thánh, không ăn không được.

Tưởng Hiểu Hà sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt này, vội vàng đẩy con gái lớn Từ Nghiên bảo cô bé giữ chỗ, lại chỉ huy chồng đi múc bốn bát canh về đặt lên bàn.

Như vậy không tốt, nhà mình không ăn cơm, tại sao lại ăn canh của người ta chứ, Từ Nghiên muốn mở miệng phản đối, nhưng bị mẹ giữ chặt vai, đầu cô bé lại cúi gằm xuống.

Tưởng Hiểu Hà vội vàng quả không sai, lập tức có người bên ngoài đi vào thương lượng với cô ta: “Chúng ta ngồi chung bàn đi, không phải chị chỉ gọi một phần thôi sao, chúng ta ngồi chen chúc một chút.”

Cả quán này chỉ có hai cái bàn, nhà Lâm Hương bốn người đã chiếm một cái, Tưởng Hiểu Hà tất nhiên không chịu nhường cái còn lại: “Chúng tôi không ngồi chung với chị, ở đây chỉ có hai bàn, cả nhà tôi đều phải ngồi.”

Đúng lúc Từ Vĩ Khang buồn bực bưng bốn bát canh tới, người phụ nữ kia “Hửm?” một tiếng, đột nhiên cười khẩy chế nhạo: “Tôi vừa đứng ngoài nghe thấy hết rồi, chị nói to như thế là chỉ ăn một suất, hóa ra nhà chị định mua một phần cơm, rồi ăn không ba bát canh của người ta à?”

“Tôi nói này, công nhân nhà máy dệt kim chúng tôi không thể mặt dày như thế đâu, không ăn thì cũng đừng có chiếm chỗ chứ, tự về nhà mà ăn đi!”

Giọng người phụ nữ không hề hạ thấp chút nào, bên bàn Lâm Hương, hai đứa nhỏ đã không kìm được tò mò mà lén nhìn sang, bị Lâm Hương vỗ nhẹ một cái, lại ngoan ngoãn thu ánh mắt về.

Tống Ngôn Xuyên thì ánh mắt sáng quắc, cậu bé mười tuổi, giọng to có thể lật trời, huống chi ngoài cửa vẫn còn người dừng chân xem náo nhiệt chưa đi.

Từ Tư Thành tuổi còn quá nhỏ, không hiểu được ý mỉa mai châm chọc trong lời nói này, quay đầu nhìn Từ Nghiên: “Chị ơi, chiếm chỗ là sao ạ?”

Từ Nghiên không biết trả lời câu hỏi của em trai thế nào, mặt cô bé nóng bừng, đầu sắp dúi xuống gầm bàn.

Mặt Tưởng Hiểu Hà cũng đỏ bừng lên, không biết là vì kích động hay xấu hổ, nhưng dù vậy, giọng cô ta vẫn không hề nhỏ đi: “Ai nói tôi chỉ mua một phần, bốn phần, tôi gọi bốn phần cơm đĩa!”

Tống Ngôn Xuyên lập tức chạy lon ton tới, tận tụy đóng vai phục vụ nhỏ: “Dì Tưởng, vừa nãy cháu không nghe rõ dì gọi món gì, trứng xào cà chua , cà tím sốt thịt băm hay là gà Cung Bảo ạ, giờ cháu ghi lại cho dì.”

Người nhỏ chân dài chạy nhanh thật, đến cả món trong thực đơn cũng đọc ra rành rọt, Tưởng Hiểu Hà rơi vào thế cưỡi hổ khó xuống, một bên là thể diện, một bên là tiền, cô ta vẫn phải nén đau lòng, phất tay: “Bốn phần cà tím sốt thịt băm.”

Tiền đã mất rồi, cô ta phải ăn món nào nhiều thịt một chút.

Tống Ngôn Xuyên “dạ” một tiếng, lon ton chạy đi viết giấy cho chị gái, Tưởng Hiểu Hà như con gà trống vừa thắng trận, vênh mặt lên: “Tôi gọi bốn phần rồi, bàn này nhà tôi ngồi, không ngồi chung với chị!”

“Chị ngồi thì ngồi đi.”

Người phụ nữ kia không ngờ Tưởng Hiểu Hà lại thật sự gọi món, thế là bốn người vừa đủ chiếm trọn một bàn, cô ta thấy mất mặt định bỏ đi.

Chẳng qua chỉ là đi ăn tiệm thôi mà, cô ta cũng không phải không trả nổi tiền, chỉ là vì thấy tên món cơm đĩa này hơi lạ nên mới đến xem náo nhiệt, không ăn thì thôi, cũng không phải không tìm được chỗ ăn cơm.

Nhưng Tống Ngôn Xuyên lại không nghĩ vậy, hôm nay là ngày đầu tiên chị cậu khai trương, nếu có người không vui về nói xấu thì xui xẻo quá.

Cậu bé vừa ghi xong cho nhà họ Từ đã nhanh chóng chạy ra ngoài, miệng gọi “Dì ơi đợi đã”, trong ánh mắt ngạc nhiên của người phụ nữ, cậu nhóc bê một chiếc ghế đẩu nhỏ ra cửa: “Dì ơi, dì ngồi đi ạ!”

Nói rồi, cậu lại cất cao giọng: “Các chú dì ơi, trong tiệm giờ không còn chỗ ngồi, ai muốn đợi thì có thể ngồi tạm ở đây chờ ạ, cháu đi lấy ghế cho mọi người.”

Người phụ nữ rất ngạc nhiên, đứa bé này quả thực rất lanh lợi.

Cô ta quả thực hơi do dự, ăn thì phải đợi, không ăn thì trong lòng lại cứ canh cánh, nhất là vừa mới cãi nhau một trận trong tiệm, nếu đối phương được ăn mà mình không được ăn, cứ cảm thấy như mình bị thua vậy.

Chiếc ghế đẩu này đưa tới, dường như cũng cho cô ta một cái bậc để bước xuống.

Lúc này, bên phía Tống Minh Du đảo chảo một cái, lửa tắt nhấc nồi lên, đặt bát lớn bên cạnh, nén cơm cho chặt, rồi xếp phần đồ ăn đã xào xong lên trên.

Suất cơm đĩa đầu tiên đã ra lò.

“Trứng xào cà chua xong rồi đây!”

Mùi trứng thơm nức quyện với mùi dầu chiên xộc vào mũi người phụ nữ, bụng kêu lên một tiếng ùng ục, cơn thèm ăn lại trỗi dậy.

Thơm quá! Sao lại thơm như vậy!

Bên cạnh có người hỏi cô ta có ngồi ghế đẩu nữa không, không ngồi thì để họ xếp hàng, người phụ nữ như bị ma xui quỷ khiến, đặt mông ngồi phịch xuống ghế: “Ngồi chứ, đương nhiên là ngồi rồi.”

Không những phải xếp hàng, mà còn phải xếp đầu tiên, ai cũng đừng hòng tranh với cô ta.