Tiệm Cơm Ngõ Nhỏ Thập Niên 80

Chương 20

"Ăn gì mà ăn."

Tưởng Hiểu Hà ngoài miệng thì hùa theo, nhưng nhìn cả nhà Lâm Hương đi vào tiệm cơm nhỏ, cô ta ở ngoài cũng hơi đứng ngồi không yên.

Một tệ một phần, đối với cô ta mà nói thì chẳng rẻ chút nào.

Không chỉ cô ta, không ít người ở nhà máy dệt kim biết Tống Minh Du mở tiệm cơm này, hôm nay đều kéo đến xem náo nhiệt, nhưng vừa thấy giá cả thì không ít người đã ào ào giải tán, về nhà ăn bát mì cay chẳng phải cũng là một bữa sao?

Nhưng Tưởng Hiểu Hà vẫn thấy ngứa ngáy trong lòng, như có mèo cào vậy.

Một mặt cô ta tiếc tiền, mặt khác lại không nỡ cứ thế bỏ đi.

Thấy bên Tống Minh Du đã nhóm bếp bắc chảo xào nấu, rõ ràng là đã có đơn hàng đầu tiên.

Không lâu sau, hai anh em Trần Cảnh Hành và Trần Niệm Gia cầm tờ tiền năm hào đi từ trong ra, thấy cô ta còn lễ phép gọi một tiếng “dì Tưởng”. Tưởng Hiểu Hà phấn chấn hẳn lên, tự cho rằng đã bắt được thóp của nhà Lâm Hương.

“Cảnh Hành, bố mẹ cháu ăn một mình, không dẫn cháu với em gái đi cùng à?”

Thấy chưa, nhà Lâm Hương cũng tiếc tiền đấy thôi!

Ai ngờ Trần Cảnh Hành cười nói: “Cháu dẫn em gái đi mua nước ngọt, bố mẹ cũng muốn uống, tụi cháu đi mua về, lát nữa vừa ăn cơm vừa uống ạ.”

“Ồ, ồ, vậy à.” Tưởng Hiểu Hà ngượng ngùng xua tay, “Vậy cháu mau đi đi, đừng để bố mẹ đợi lâu.”

Vậy mà cô ta lại đoán sai!

Đợi hai anh em đi rồi, cô ta mới chua lè nói với chồng Từ Vĩ Khang: “Đều là hàng xóm sát vách, người đến sau còn thân thiết hơn chúng ta. Hôm nay khai trương, tôi thấy mấy hôm trước cô ấy đã rục rịch muốn qua giúp đỡ, còn bỏ tiền ra ăn cơm, bọn nhỏ vậy mà cũng tốn tiền ăn theo, chẳng thấy chiếu cố hai đứa nhà mình như vậy.”

Nói về thân thiết, nhà cô ta và nhà Lâm Hương còn dùng chung bếp chung nhà vệ sinh, sao lại không thân thiết chứ!

Một tệ một phần, bốn người này là hết đứt bốn tệ đấy, thịt lớn tám hào một cân có thể mua được năm cân rồi.

Lâm Hương cũng thật hào phóng, Tưởng Hiểu Hà nghĩ vậy lại thấy hơi tủi thân. Cũng không phải cô ta thật sự không bỏ ra được số tiền này, Từ Vĩ Khang làm ở nhà máy dệt kim, cô ta làm ở nhà máy dệt, hai công nhân cộng lại cũng không đến nỗi nghèo không ăn nổi phần cơm một tệ.

Chỉ là cô ta tiếc tiền thôi.

Trong nhà chỗ nào cũng cần tiêu tiền, cô ta và Từ Vĩ Khang đều lao động chân tay trong xưởng, tiền ăn uống không thể cắt giảm, hai đứa con thì có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, đầu tháng phiếu thịt, phiếu lương thực còn chưa cầm nóng tay đã lại tiêu hết, đó còn chưa kể hai đứa nhỏ phải đi học, phải đóng học phí, tiền sách vở linh tinh các thứ.

Cô ta đón Tết cũng chỉ may cho con trai Từ Tư Thành một bộ quần áo mới, ngay cả bản thân cô ta vẫn đang mặc đồ kiểu cũ từ năm ngoái.

Từ Vĩ Khang đứng bên cạnh không hé răng, con gái Từ Nghiên đang được anh ta dắt tay cũng cúi đầu không nói lời nào.

Ánh mắt của Tưởng Hiểu Hà đương nhiên lướt qua Từ Nghiên.

Đây là con của người vợ đã mất của Từ Vĩ Khang, lúc hai người kết hôn đã giao ước ba điều, những gì cô bé đáng được hưởng thì sẽ có, cô ta sẽ không ngược đãi Từ Nghiên, nhưng cũng không thể đối xử hết lòng hết dạ như con ruột được.

Cô ta còn yêu cầu Từ Vĩ Khang, không được vì đứa con gái trước mà lơ là những đứa con sau này.

Mấy năm trước, trong lòng Tưởng Hiểu Hà vẫn nén một cục tức, mãi cho đến khi có con trai ruột Từ Tư Thành, cô ta mới cảm thấy lòng mình vững vàng hơn, sau khi ở cữ xong thì càng nắm hết tài chính trong nhà, tự cho là mình đã được nở mày nở mặt.

Tưởng Hiểu Hà đã quen mạnh mẽ, cũng quen với việc chồng mình là cái bình hồ lô cưa miệng chẳng nói năng gì, nhưng không hiểu sao, lúc này nhìn chồng im lặng, lòng cô ta lại hơi bực bội.

Nắm quyền thì có ích gì, làm chủ nhà thì có ích gì, tiền vào tay mình cũng chỉ đảo một vòng rồi đi, đi ăn tiệm cũng phải do dự nửa ngày trời.

Tưởng Hiểu Hà tức giận, dời mắt đi, nhón chân nhìn vào bên trong.

Chảo bắc lên bếp lửa lớn đang xào nấu nhanh tay, bếp than kêu vù vù, nhưng ánh mắt cô ta lại không thể xuyên qua tấm chắn để thấy động tác của Tống Minh Du.

Chỉ ngửi thấy mùi thơm từ bên trong bay ra, gió thổi qua, dường như cả khoang mũi đều tràn ngập mùi thơm... Cũng không biết đã dùng nguyên liệu gì, càng xào càng thơm, như thể đang câu dẫn cơn thèm ăn của người ta, khiến người ta không rời bước được.

Từ Tư Thành từ nhỏ đã được Tưởng Hiểu Hà nâng niu trong lòng bàn tay, mẹ ruột không cho ăn, cậu bé bĩu môi sắp khóc: “Mẹ, con đói!”

Sao mà không đói được, Tưởng Hiểu Hà vì tiết kiệm tiền, cả nhà sáng sớm chỉ ăn cháo loãng với dưa muối, đến giờ trưa không đói mới lạ.

Tưởng Hiểu Hà sĩ diện, cảm thấy có người đang xì xào bàn tán người làm mẹ này không phóng khoáng, định đưa tay kéo nhóc con đi, nhưng lại không lay chuyển được Từ Tư Thành cứ nằng nặc làm nũng: “Mẹ, con chưa bao giờ được đi ăn tiệm, con chỉ ăn một bữa thôi, một bữa không được sao ạ?”

Đến Từ Vĩ Khang cạy miệng không nói nửa lời, cũng lên tiếng: “Thôi, đến cũng đến rồi, cứ để Tư Thành ăn chút đi.”

“Đắt như vậy!” Tưởng Hiểu Hà nhìn tấm bảng đen ở cửa, nhưng trong lòng lại có chút ngọt ngào kỳ lạ, đây là lần đầu tiên chồng cô ta chủ động đề nghị tiêu tiền.

Đúng vậy, con trai cô ta đáng yêu thế này, nhưng từ lúc sinh ra đã phải theo cô ta sống những tháng ngày khó khăn, chưa được ăn gì ngon.

Nhà Lâm Hương có hai đứa trẻ, có thể tỏ ra hào phóng như vậy, dựa vào đâu mà mình lại không thể!

Tưởng Hiểu Hà hạ quyết tâm, nắm lấy bàn tay nhỏ của con trai: “Chỉ một tệ thôi mà, mẹ dẫn con đi ăn!”

Ăn thì ăn, nhưng cô ta lại tính toán rất khôn khéo, không thể chịu thiệt chút nào.

Tống Minh Du nói một phần cơm tặng một bát canh, cùng lắm thì gọi cho con trai út phần cơm đĩa gì đó, còn bọn họ về nhà ăn tạm qua loa cũng được.