Tiệm Cơm Ngõ Nhỏ Thập Niên 80

Chương 19

Lâm Hương vẫn cảm thấy lòng tốt này quá lớn: “Minh Du, hôm nay là ngày đầu em khai trương mà…”

“Cứ nghe Tiểu Tống đi.” Trần Kế Khai ngắt lời vợ, anh ấy ho nhẹ hai tiếng: “Được rồi, chúng ta gọi món trước đi, đừng làm lỡ việc làm ăn của Tiểu Tống. Này Tiểu Tống, thực đơn ở đâu?”

Tống Ngôn Xuyên không biết xuất hiện từ lúc nào. Trường tiểu học trực thuộc nhà máy dệt kim được nghỉ cuối tuần, cậu bé cũng không phải đi học, nên thay chị gái làm nhân viên phục vụ nhỏ. Cậu bé chỉ tay, giọng nói sang sảng: “Chú Trần, ở trên tường ạ!”

Trần Kế Khai miễn cưỡng “Ồ” một tiếng, ngẩng đầu lên xem thực đơn. Lâm Hương cười với Tống Minh Du, ra hiệu bảo cô cứ đi làm việc của mình. Trần Niệm Gia ngồi cạnh Lâm Hương, cô bé ghé sát vào tai mẹ: “Chị Tống và Tống Ngôn Xuyên lần nào đến nhà cũng gọi bố là chú, lần trước bố nói cứ gọi là anh cả là được, chị Tống nói thế là không tôn trọng người lớn tuổi, bố buồn lắm đấy mẹ ạ.”

Một người là chị, một người là chú… khụ, mối quan hệ thân sơ trong lòng hai chị em nhà họ Tống có thể thấy rõ ngay. Lâm Hương mỉm cười liếc nhìn chồng, đúng là đồ hẹp hòi, còn đi so đo với người trẻ tuổi, cô ấy vỗ nhẹ tay con gái: “Kệ bố con đi.”

Trần Kế Khai quả thực có chút buồn bực.

Để phối hợp với vợ, hôm nay anh ấy cố ý mặc một bộ đồ lao động màu xanh nhạt nghe nói trông trẻ trung và có tinh thần, mong có ai đó khen mình vài câu. Nhưng ở nhà Lâm Hương thì bận chọn chiếc váy dài phù hợp với dịp này, rồi lại bận buộc tóc đuôi ngựa, kẹp tóc cho Trần Niệm Gia, còn Trần Cảnh Hành thì nhân cuối tuần làm cắt dán, chẳng ai thèm để ý đến anh ấy.

Đến tiệm rồi, hai chị em nhà họ Tống vừa mở miệng, một tiếng “chú” suýt làm anh ấy nghẹn chết. Trần Kế Khai buồn bực sờ sờ tóc mai của mình, cũng đâu có bạc đâu nhỉ, sao vợ mình thì là chị, đến mình lại thành chú?

Nhưng rất nhanh, anh ấy không còn bận tâm đến chuyện buồn bực nữa, thực đơn trên tường đã thu hút toàn bộ sự chú ý của anh ấy.

Thực đơn này rất đơn giản, tổng cộng chỉ có ba món: trứng xào cà chua, gà Cung Bảo* và cà tím sốt thịt băm. Canh là canh trứng rau xanh, điểm nhấn là bên dưới phần canh, lại dùng phấn tô đậm nhấn mạnh một câu "Miễn phí".

*là một món ăn Trung Quốc xào cay được làm từ các khối thịt gà nấu chín, đậu phộng, rau, ớt và hạt tiêu Tứ Xuyên.

Không chỉ là ăn canh miễn phí, mà còn là "Thêm canh miễn phí"!

Trần Kế Khai làm việc ở phòng tuyên truyền trong nhà máy bao nhiêu năm, sớm đã thành lão làng. Những chiêu trò thu hút khách của các xí nghiệp tư nhân, hộ kinh doanh cá thể thì nhiều vô kể, nhưng chung quy cũng chỉ có vậy, dù sao thì mục tiêu hàng đầu của các hộ kinh doanh cá thể đều là kiếm tiền. Nếu không thì ai lại bỏ bát cơm sắt tốt đẹp không cần, chạy đến làm cái nghề hộ kinh doanh cá thể vừa mệt mỏi, vừa không được lòng người, danh tiếng lại chẳng hay ho gì này chứ?

Thời buổi này, buôn bán được gọi là nhảy vào biển lớn, phải đối mặt với rủi ro cực lớn, có thể mất trắng vốn liếng.

Anh ấy đã chuẩn bị sẵn tâm lý là tiệm cơm nhỏ này sẽ không rẻ, nghĩ rằng dù sao cũng là hàng xóm láng giềng, ít nhất hôm nay đừng để cô gái trẻ người ta mất mặt. Nhưng hai chữ miễn phí liên tiếp này khiến Trần Kế Khai choáng váng.

Hào phóng thế này, rộng rãi thế này, đây là định làm từ thiện sao?

Không, không đúng, Trần Kế Khai nhanh chóng hiểu ra. Một phần cơm một tệ, ai lại bỏ ra từng đó tiền rồi cứ ngồi lì trong tiệm chỉ để ăn canh chứ? Ăn nhiều rồi chẳng phải cứ chạy vào nhà vệ sinh suốt, cơm cũng chẳng ăn nổi nữa sao?

Đây hoàn toàn là kế sách công khai, ưu đãi là ưu đãi thật, nhưng kiếm được tiền cũng là kiếm được không ít. Trần Kế Khai kinh ngạc không hiểu sao đầu óc cô gái trẻ nhà họ Tống này lại nhạy bén đến vậy, hoàn toàn gạt bỏ thái độ không tán thành trước đó đối với việc Tống Minh Du mở tiệm: “Mỗi thứ một phần, thử hết các vị xem sao, thêm một phần trứng xào cà chua nữa.”

“Đừng, phần gọi thêm lấy cà tím sốt thịt băm đi.” Lâm Hương sửa lại món: “Ngôn Xuyên, hai phần cà tím sốt thịt băm, một phần trứng xào cà chua, một phần gà Cung Bảo, cảm ơn cháu.”

“Vâng ạ, cháu đi viết phiếu gọi món cho chị cháu!” Tống Ngôn Xuyên đáp rồi, lon ton chạy đến bên tấm chắn bếp, lấy quyển sổ ra bắt đầu viết tên món ăn, viết xong xé ra, lấy kẹp gỗ kẹp lên tấm chắn, Tống Minh Du chỉ cần ngước mắt là thấy.

Hai chị em đối chiếu không có vấn đề gì, than tổ ong trong bếp được nhóm lên, Tống Minh Du nhanh nhẹn nhóm lửa, bắc chảo đun dầu.

Lâm Hương lúc này mới quay lại trách chồng sơ suất: “Cảnh Hành đã học lớp năm rồi, đang tuổi ăn tuổi lớn, hiếm khi mới ra ngoài ăn một bữa, anh không để nó ăn thêm chút dầu mỡ bồi bổ sao được?”

“Có phải chỉ đến ăn lần này đâu, tiệm ngay cạnh nhà mình, lần sau lại đến là được chứ gì.” Trần Kế Khai vẫn cứng miệng, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng chịu thua: “Biết rồi, chuyện của con cái đều nghe lời em hết, được chưa.”

Trần Cảnh Hành đứng dậy: “Bố, mẹ, con đi mua nước ngọt, bố mẹ có uống không ạ?”

“Anh ơi, em đi với!” Trần Niệm Gia thoắt cái nhảy từ trên ghế xuống, “Em muốn uống Thiên Phủ Cola.”

“Ừm? Được, cái cola gì đó, hai đứa mua bốn chai đi.” Trần Kế Khai móc túi lấy năm hào nhét vào tay con trai, nước ngọt đóng chai thủy tinh, một chai cũng chỉ một hào.

Anh ấy quay sang buôn chuyện với vợ, “Nghe nói loại cola này còn chữa được bệnh, không biết thật hay giả, lát nữa tụi nó mua về chúng ta uống thử xem.”

Lúc này sắc mặt Lâm Hương mới hoà hoãn: “Cứ đợi cơm canh mang lên đã.”

Bên ngoài quán, Tưởng Hiểu Hà đang đứng hóng chuyện cùng đám đông thì bị ai đó kéo nhẹ tay áo. Cậu con trai nhỏ mới tám tuổi Từ Tư Thành níu lấy tay áo mẹ, mắt trông chờ: “Mẹ ơi, con đói, con cũng muốn ăn.”