Đêm Hạ Vương Màu

Chương 7

Tài xế xuống xe mở cửa.

Bà cụ Lục nói: “Đi thôi.”

Chân của bà cụ Lục không được tốt, Hứa Ân Đường theo thói quen đỡ bà ấy.

Sau khi xuống xe, cô liếc thấy tài xế lấy xuống một chiếc vali trông rất quen mắt.

Đó là chiếc mà cô từng dùng.

Lại nhớ tới ngày 26 tháng 8 hiển thị trên xe, Hứa Ân Đường bỗng đứng khựng tại chỗ.

Khung cảnh này… Giống hệt ngày cô vừa đến Bắc Thành.

Sao có thể như vậy chứ??

Thấy cô đột nhiên đứng lại không đi, bà cụ Lục gọi cô: “Đường Đường?”

Hứa Ân Đường hoàn hồn rồi dò hỏi: “Sau này cháu sẽ ở đây ạ?”

Bà cụ Lục nhẹ nhàng vỗ tay cô trấn an: “Cứ coi đây là nhà của mình nhé.”

Bất kể đây là mơ hay thật, Hứa Ân Đường cũng không muốn bước vào Phục Viên, gặp lại Lục Khâm như mười năm trước.

Nhưng đã đến tận cửa rồi, mà ở Bắc Thành cô cũng không còn chỗ nào khác để đi.

“Đi thôi.”

Chạm phải ánh mắt yêu thương của bà cụ Lục, Hứa Ân Đường cuối cùng cũng bước lên bậc thềm.



Bà cụ Lục ra ngoài một chuyến nên không còn sức, dặn dò vài câu rồi đi nghỉ.

Người dẫn Hứa Ân Đường đến chỗ ở là dì Chu.

Mọi thứ đều giống hệt như trong ký ức của cô, kể cả căn phòng cũng là căn phòng đó.

Sau khi dì Chu rời đi, Hứa Ân Đường kiểm tra đi kiểm tra lại, đây không phải là mơ.

Cô thực sự đã trọng sinh rồi.

Trọng sinh về đúng ngày được nhà họ Lục và nhà họ Đàm đón đến Bắc Thành.

Ông ngoại của cô là bạn thân với ông cụ nhà họ Lục và họ Đàm.

Ba người họ quen nhau từ thời đi xuống nông thôn.

Ông ngoại mất khi cô 12 tuổi.

Bốn năm sau bà ngoại cũng mất.

Trước khi lâm chung, bà ngoại đã giao cô cho hai nhà Lục và Đàm.

Vì vậy, Hứa Ân Đường 16 tuổi được đón đến Bắc Thành.

Cả hai nhà đều muốn cô đến ở, nghe nói ông cụ nhà họ Lục và ông cụ nhà họ Đàm vì chuyện này mà suýt nữa cãi nhau.

Khi đó họ gọi điện hỏi ý kiến của Hứa Ân Đường, cô cũng không có suy nghĩ gì, chỉ nói đâu cũng được.

Cuối cùng hai nhà thống nhất, để cô luân phiên ở, mỗi nhà hai tháng.

Cũng từ lúc dọn vào Phục Viên, Hứa Ân Đường bắt đầu theo sau Lục Khâm.

Vậy mà lại trọng sinh vào thời điểm này, nếu sớm hơn chút nữa thì cô đã nói là muốn ở nhà họ Đàm rồi.

Nếu sớm thêm hai tháng thì cô còn có thể gặp lại bà ngoại lần nữa.

Đêm đầu tiên sau khi trọng sinh, Hứa Ân Đường không hề buồn ngủ.

Nghĩ đến ông bà ngoại, nghĩ đến Lục Khâm là lòng cô lại ngổn ngang, thế là khóc một trận.

Trằn trọc mãi đến rạng sáng vẫn không ngủ được, Hứa Ân Đường rời khỏi phòng.

Bà cụ Lục là người miền Nam, Phục Viên được xây dựng dựa trên nguyên mẫu vườn cổ của tổ tiên bà cụ, mang đậm phong cách Giang Nam.

Trong Phục Viên có một hồ sen được trồng đầy hoa súng, đó là nơi Hứa Ân Đường yêu thích nhất.

Cô đi đến bên hồ, thấy một bóng dáng gầy gò cao ráo đang đứng đó.