Đêm Hạ Vương Màu

Chương 6



Sau khi Lục Khâm đi, vẻ bình tĩnh mà Hứa Ân Đường gắng gượng giữ lấy cuối cùng cũng sụp đổ, nước mắt cô rơi xuống lã chã.

Cô sớm nên biết rồi, người thích Lục Khâm nhiều đến vậy, một kẻ phong lưu như anh ta sao có thể quay đầu lại chứ.

Cho dù có quay đầu thì cũng sẽ không phải vì cô.

Đêm đó, Hứa Ân Đường mơ rất nhiều, tất cả đều là về Lục Khâm.

Cô mơ thấy lần đầu họ gặp nhau.

Lúc đó họ 12 tuổi, tại lễ tang của ông ngoại cô.

Cô mãi không chấp nhận được việc người ông luôn yêu thương cô đã rời đi, cô lại sợ bà buồn thêm nên tự mình chạy đến băng ghế trong công viên gần đó ngồi.

Không xa, một thiếu niên mặc áo thun trắng đang gọi điện thoại, không phải giọng địa phương, trên mặt là vẻ kiêu ngạo và ngang ngược.

“Cậu tưởng tôi muốn đến cái chỗ rách nát này à? Không phải là lão già cứ khăng khăng bắt tôi đi sao.”

Hứa Ân Đường rất muốn phản bác, Lê Thành không phải nơi rách nát gì cả.

Ở đây có ông bà ngoại cô.

Nghĩ đến ông, viền mắt cô lại đỏ lên.

Chẳng mấy chốc, trong tầm mắt của Hứa Ân Đường xuất hiện một bóng áo trắng.

“Hứa… Gì đó Đường?”

Hứa Ân Đường ngẩng đầu lên, là thiếu niên đó.

Cô nghẹn ngào hỏi: “Anh biết tôi à?”

Thiếu niên: “Bà của em đang tìm em.”

Hứa Ân Đường nhớ ra lần này có bạn thân của ông từ Bắc Thành đưa cháu trai đến dự lễ tang.

“Phiền anh nói với bà là tôi sẽ về ngay, bảo bà đừng lo.”

“Được.”

Thiếu niên rời đi, Hứa Ân Đường không kìm được bật khóc.

Không ngờ vài phút sau, anh ta quay lại.

Hứa Ân Đường lau nước mắt, nghi hoặc nhìn anh ta.

Thiếu niên đứng trước mặt cô, không nói gì, bấm điện thoại mấy cái rồi bật loa ngoài.

Điện thoại nhanh chóng vang lên tiếng người.

“Alo, A Khâm, mới gọi xong lại nhớ tôi rồi hả?”

Thiếu niên ngẩng lên nhìn Hứa Ân Đường, hướng điện thoại về phía cô, nói với người trong điện thoại: “Kể chuyện cười đi.”

Anh ta muốn chọc cô vui.

Đó là khởi đầu khiến cô sa vào.



“Đường Đường, Đường Đường?”

Trong giấc mộng, Hứa Ân Đường nghe thấy tiếng gọi liền mơ màng tỉnh dậy.

Khi nhìn thấy người trước mắt, cô ngẩn ra.

Bà nội của Lục Khâm ư?

Bà cụ Lục: “Chúng ta sắp đến rồi.”

“Sắp đến rồi?”

Hứa Ân Đường theo phản xạ nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Giữa con đường núi tối om lấp lánh ánh đèn là khu vực gần Phục Viên.

Bà cụ Lục nói: “Đi đường vất vả rồi nhỉ, tối nay con cứ nghỉ ngơi cho khoẻ nhé.”

Hứa Ân Đường chưa kịp phản ứng.

Sao cô lại ở trong xe chứ?

Cô đang định hỏi thì phát hiện bà cụ Lục trước mặt không giống như trong ký ức của cô, dường như trẻ hơn không ít.

Mà màn hình trên xe hiển thị ngày là 26 tháng 8.

Rõ ràng bây giờ đang là mùa xuân, tháng tư.

Mà năm lại là mười năm trước.

Màn hình hiển thị sai ngày cũng không phải không thể.

Chỗ nào cũng toát lên vẻ kỳ quái, Hứa Ân Đường vừa định hỏi thì xe dừng lại.

Đã tới Phục Viên rồi.