Đêm Hạ Vương Màu

Chương 5

Lục Khâm phả ra một làn khói thuốc, xuyên qua làn khói nhìn về phía cô: “Đường Đường, em có muốn gả cho anh không?”

Lúc đó Hứa Ân Đường nghi ngờ mình nghe lầm.

Đợi làn khói tan đi, cô đối diện với ánh mắt của Lục Khâm.

Lục Khâm nói: “Không phải em thích anh à?”

Hứa Ân Đường vô cùng kinh ngạc.

Làm sao anh ta biết được??

Lục Khâm nói tiếp: “Hồi cấp ba em từng lén nhìn anh hôn người khác.”

Mặt Hứa Ân Đường đỏ đến mức muốn tìm cái lỗ nào đó để chui vào.

Cô cứ tưởng mình giấu rất giỏi, không ngờ anh ta đã sớm nhận ra cô thích anh ta.

Cô cố nén sự ngại ngùng, muốn hỏi anh ta có từng thích cô một chút nào không.

Lục Khâm lại nói: “Muốn thử không?”

Hứa Ân Đường chưa kịp phản ứng, hỏi lại thử cái gì.

Lục Khâm đáp: “Thử hôn anh.”

Một câu nói khiến cả người Hứa Ân Đường nóng bừng lên.

Nhưng cuối cùng Lục Khâm không hôn cô, chỉ mỉm cười chạm nhẹ vào trán cô.

Sau tối đó, Hứa Ân Đường luôn cảm thấy hạnh phúc, cho rằng may mắn đã đến, mối tình đơn phương nhiều năm cuối cùng cũng được hồi đáp.

Hiện tại giấc mộng đẹp đã tan thành mây khói.

Hứa Ân Đường mở mắt ra, sống mũi cay xè, cất tiếng nói: “Chúng ta ly hôn đi.”

Bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai cô dừng lại.

“Gì cơ?”

Hứa Ân Đường hít sâu một hơi: “Lục Khâm, chúng ta ly hôn đi.”

Không khí đông cứng vài giây, cuối cùng bị giọng nói của Lục Khâm phá vỡ.

“Vì sao lại muốn ly hôn? Vì chuyện tối qua sao?”

Hứa Ân Đường ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Lục Khâm, trong mắt cô vẫn còn sót lại chút vấn vương sau chuyện vừa qua, trong veo mà chân thành.

“Anh kết hôn với em có phải vì anh thích em không?”

Lục Khâm nhíu mày, nhất thời không trả lời được.

Hứa Ân Đường khẽ cong môi, hơi muốn bật cười.

Cô hỏi vậy để làm gì chứ.

Vết nhăn giữa chân mày Lục Khâm càng sâu hơn: “Anh không đồng ý ly hôn.”

Hứa Ân Đường không nói gì.

Lúc này điện thoại của Lục Khâm vang lên.

Hứa Ân Đường rời khỏi vòng tay anh ta.

Lục Khâm giữ lấy cánh tay cô: “Em đi đâu?”

Hứa Ân Đường: “Anh không nghe điện thoại à.”

Hai người giằng co, tiếng chuông điện thoại của Lục Khâm cứ vang lên, là âm thanh duy nhất trong căn phòng.

Điện thoại tự động ngắt, tiếng chuông cuối cùng cũng dừng lại, sau đó lại vang lên lần nữa.

Chốc lát sau, Lục Khâm buông tay Hứa Ân Đường ra, bực bội cầm điện thoại lên.

Hứa Ân Đường liếc thấy tên hiển thị cuộc gọi.

Là bạn nối khố của anh ta gọi đến.

Lục Khâm bắt máy: “Mẹ nó cậu gọi tôi tốt nhất là có chuyện gì nghiêm túc đi.”

Không còn bị giữ lại, Hứa Ân Đường đứng dậy, tùy tiện nhặt một cái áo khoác lên người.

Cô lờ mờ nghe thấy ba chữ “Triệu Mạn Thi”, ngón tay hơi khựng lại một chút.

Hầu như chỉ có người bên kia nói.

Trao đổi qua lại vài câu, Lục Khâm cúp máy, cầm lấy áo sơ mi.

Hứa Ân Đường hỏi với giọng bình tĩnh: “Anh định ra ngoài à?”

Lục Khâm nhìn cô thật sâu: “Chờ anh về rồi nói tiếp.”