Là Lục Khâm.
Anh ta mặc áo thun trắng đứng dưới ánh đèn, cúi đầu xem điện thoại.
Trên người toát lên khí chất thiếu niên xa xưa khiến người ta như trở về buổi ban đầu gặp gỡ.
Khi Hứa Ân Đường dừng bước, Lục Khâm liền ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt anh ta là một thiếu nữ mảnh mai mặc váy ngủ trắng, đôi mắt đỏ hoe, dưới ánh trăng trông mong manh dễ vỡ.
Lục Khâm như đang nghĩ xem đây là ai, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Hứa Ân Đường?”
Hứa Ân Đường để ý thấy ở cổ áo anh có một vết đỏ mập mờ mà chói mắt.
Là dấu son.
Kiếp trước cô cũng về sau mới biết, ngày cô đến Bắc Thành cũng là ngày Lục Khâm và Triệu Mạn Thi chia tay bởi vì Triệu Mạn Thi phải ra nước ngoài.
Anh ta đi tiễn Triệu Mạn Thi.
Dấu son đó là do Triệu Mạn Thi để lại.
Trong lòng Hứa Ân Đường cảm thấy chua xót vô cùng.
Đã được cho cơ hội làm lại thì cô sẽ không lún sâu nữa.
“Thức khuya không tốt cho não đâu.”
Cô thản nhiên để lại một câu rồi quay người rời đi.
Lục Khâm: ?
Chớp mắt đã đến ngày 1 tháng 9, ngày khai giảng.
Trước khi đi học, bà cụ nhà họ Lục dặn dò: “Ở trường nếu có chuyện gì thì cứ tìm Lục Khâm, nó học ở lớp quốc tế.”
Trong cái vòng tròn này, phần lớn con cháu đều giống như Lục Khâm, học lớp quốc tế của trường trung học công lập.
Như vậy nếu có chuyện gì thì gia đình cũng dễ bề lo liệu.
Lớp quốc tế của trường Nhất Trung sử dụng hệ thống chương trình AP của Mỹ, hoàn toàn khác với con đường thi đại học trong nước.
Khi hai nhà Lục và Đàm giúp Hứa Ân Đường làm thủ tục chuyển trường, họ đã cân nhắc rằng cô không quen với lớp quốc tế nên không giúp cô chuyển vào đó.
Kiếp trước, vì muốn gần Lục Khâm hơn một chút, Hứa Ân Đường chỉ học một học kỳ rồi chuyển sang lớp quốc tế.
Chuyển vào rồi cô đã phải cố gắng vất vả đến mức nào chỉ có cô mới biết, sau đó còn cùng Lục Khâm nộp hồ sơ vào cùng một trường để ra nước ngoài học.
Giờ thì cô sẽ không làm vậy nữa.
Được làm lại một lần, cô muốn ở lại trong nước học đại học, chọn ngành mà mình yêu thích.
Hứa Ân Đường hít sâu một hơi, bước vào lớp 11A2.
Khai giảng có sự phân lớp mới, mọi người đang nói chuyện với bạn cũ về kỳ nghỉ hè.
Có hai nam sinh đang bàn về trận bóng, một trong số đó không để ý va phải người khác.
“Xin lỗi nhé.” Nam sinh quay lại xin lỗi, vừa nhìn thấy người thì ngẩn ra một lúc, sau đó mặt đỏ bừng.
Hứa Ân Đường: “Không sao.”
Đợi Hứa Ân Đường đi rồi, hai nam sinh kia liền bàn tán.
“Đây là ai vậy?”
“Không biết.”
“Năm mình mà lại có mỹ nữ cậu không biết à?”
“Đúng đó, xinh thế này mình không thể không có ấn tượng, chắc là học sinh chuyển trường mới rồi!”
…
“Bạn ơi, bên cạnh bạn có ai ngồi chưa?”
Hứa Ân Đường ngẩng đầu, trả lời: “Chưa có.”
Cô gái kéo ghế ra, đặt cặp xuống rồi ngồi, mỉm cười nói: “Mình tên là Lâm Giai Vũ, năm lớp 10 học lớp 7.”