Xuyên Thư Nữ Xứng Làm Con Tin Bên Cạnh Phản Diện

Chương 4.1

Kỷ Đạm Nhiên sau một giấc ngủ sâu, vừa tỉnh dậy đã nhớ lại chuyện buổi trưa — dáng vẻ lúng túng của Lục Vô Cực, cảnh “nệm êm chăn ấm” khó nói, Lục thúc cùng đám gia nhân thì ngoài miệng không nói gì nhưng ánh mắt lại đầy vẻ hóng chuyện. Những hình ảnh ấy cứ như một cuộn phim lặp đi lặp lại trong đầu nàng, khiến nàng chỉ muốn độn thổ.

Nàng vùi cả khuôn mặt vào gối, cảm giác như mình vừa trải qua thêm một lần “chết vì xấu hổ”.

Ấm Hương nghe thấy tiếng động bên trong, tưởng rằng nàng đã thức dậy, liền bước vào chuẩn bị thay y phục cho nàng:

“Cô nương, ngài dậy rồi ạ?”

Kỷ Đạm Nhiên ngồi dậy, giọng yếu ớt đáp:

“Ừm.”

“Ngài mơ thấy ác mộng à?”

“Không sao.”

Ấm Hương vừa giúp nàng thay y phục, vừa vui vẻ kể:

“Cô nương, Noãn Ngọc vừa đưa một tiểu nha hoàn mới về. Là thành chủ mới sai tới để hầu hạ ngài đấy. Thành chủ thật là quan tâm ngài.”

Kỷ Đạm Nhiên sững người, tiểu nha hoàn?

Kiếp trước bên cạnh nàng ngoài Ấm Hương và Noãn Ngọc ra, không còn ai khác. Có chăng, chỉ là một vệ sĩ nhỏ tuổi võ nghệ cao cường, nhỏ hơn nàng tầm năm tuổi, nhưng từng cứu nàng rất nhiều lần. Sau đó thì…

Kỷ Đạm Nhiên thay xong quần áo, theo Ấm Hương đi đến nhà chính để gặp tiểu nha hoàn mới kia.

Nàng ngồi vào ghế chủ vị, Noãn Ngọc đưa tiểu nha hoàn vào.

Vừa đưa tay đón lấy ly trà Ấm Hương đưa tới, nàng vừa nhìn về phía cửa chỉ trong khoảnh khắc suýt chút nữa làm rơi luôn ly trà.

Ti… Ti Đại?

Sao lại biến thành tiểu nha hoàn rồi?

Kiếp trước rõ ràng là một thiếu niên cao ngạo lạnh lùng nhưng đáng yêu cơ mà!

Kỷ Đạm Nhiên cứ ngỡ mình nhìn nhầm, dụi mắt mấy lần. Nhưng đúng là Ti Đại thật.

Noãn Ngọc đứng bên cạnh, nhẹ nhàng đẩy nhẹ “tiểu nha hoàn” một cái ra hiệu:

“Mau dập đầu chào cô nương.”

Ti Đại cúi đầu:

“Ti Đại xin chào cô nương.”

Tiểu nha đầu búi tóc đơn giản, mặc áo bông màu hồng phấn, ngoan ngoãn cúi người hành lễ. Dáng vẻ đoan trang lễ độ, không chê vào đâu được.

Kỷ Đạm Nhiên dần lấy lại bình tĩnh. Đây đúng là Ti Đại nàng từng quen.

Nhưng ai có thể nói cho nàng biết, tại sao người này lại cải trang thành nữ hầu vậy chứ?

Nàng cố giữ vẻ bình thản, dù trong lòng đang rối như tơ vò:

“Đứng lên đi.”

Nàng hiểu, kiếp này sau khi trọng sinh, đã có không ít điều khác biệt. Nhưng nàng không thể tỏ ra bất ngờ. Muốn tồn tại, phải học cách thích nghi.

Chớp mắt mấy cái, nàng bắt đầu thấy hứng thú, liền hỏi:

“Ti Đại mấy tuổi rồi? Biết làm được những việc gì?”

Ti Đại cúi đầu đáp:

“Thưa cô nương, Ti Đại năm nay mười một tuổi. Ngài sai gì, Ti Đại cũng sẽ làm.”

Giọng nói được cố tình đè thấp xuống, nghe qua rất giống một tiểu nha đầu.

Chỉ là thái độ và cách nói chuyện lại chẳng khác gì Noãn Ngọc, ngắn gọn lạnh nhạt. Dù miệng nói trung thành, nhưng chẳng có chút thành ý nào.

Kỷ Đạm Nhiên đứng lên, bước đến gần Ti Đại, đưa tay về phía tà áo của hắn. Ti Đại cúi đầu, không né cũng chẳng tránh.

Noãn Ngọc nhìn thấy động tác của nàng, đồng tử khẽ co lại.

Kỷ Đạm Nhiên xoay lòng bàn tay, nhẹ nâng cằm Ti Đại lên, chăm chú quan sát một lúc. Sau đó mới cong môi cười, quay sang Noãn Ngọc:

“Ở đâu tìm được một tiểu nha đầu xinh xắn thế này? Ta thích lắm đấy.”

Noãn Ngọc cúi đầu đáp:

“Thành chủ sợ cô nương trong phủ buồn chán, nên chọn người trạc tuổi với ngài, tiện trò chuyện tâm sự.”

“Tiểu nha đầu xinh xắn” ngẩng đầu, ánh mắt chạm thẳng vào ánh nhìn của Kỷ Đạm Nhiên, đáy mắt bình thản như nước.

Kỷ Đạm Nhiên khẽ rũ mắt, chú ý thấy tay hắn siết chặt bên người thành nắm đấm, khẽ run lên, liền thu tay lại, một lần nữa ngồi xuống:

“Ta lớn tuổi hơn Tị Đại nhiều đấy. Ở đây không có quy củ gì khắt khe, Tị Đại cũng như Noãn Ngọc và Ấm Hương, không cần câu nệ quá mức, cứ thoải mái là được.”

“Vâng ạ.”

Kỷ Đạm Nhiên lại nâng chén trà lên, vừa nhấp một ngụm vừa để ý thấy vẻ mặt của Ấm Hương như có điều muốn nói.

“Ấm Hương, có chuyện gì sao?”

Ấm Hương lúng túng xoắn ngón tay cái và trỏ lại với nhau, liếc Kỷ Đạm Nhiên một cái rồi lại cúi đầu, do dự vài giây mới lên tiếng:

“Cô nương… ngài thật sự lớn hơn Tị Đại nhiều lắm sao?”

“Ừ. Ta mười sáu rồi. Cũng trùng hợp, hôm gặp Lục Vô Cực chính là sinh nhật ta.”

Kỷ Đạm Nhiên đặt chén trà xuống, khuỷu tay tựa lên bàn, tay còn lại đưa lên xoa nhẹ giữa hai hàng mày.

Ấm Hương năm nay mới mười ba tuổi, ánh mắt vô thức dõi theo bàn tay trắng như ngọc ấy lướt xuống gò má trắng nõn. Cô vẫn luôn nghĩ Kỷ cô nương chỉ lớn hơn mình một chút, không ngờ đã mười sáu rồi.

[Nhắc nhở ký chủ, kích hoạt nhiệm vụ đặc biệt: Cùng đối tượng cần cứu là Lục Vô Cực dùng bữa.]

[Điều kiện hoàn thành: ngồi ăn với Lục Vô Cực trong vòng một canh giờ.]

[Thưởng: Gây thiện cảm ăn ngon với đối tượng cần cứu, thời hạn 48 giờ, phần thưởng 500 đồng bạc.]

Hệ thống đột ngột thông báo, khiến vai Kỷ Đạm Nhiên cứng đờ, trong lòng chỉ muốn túm cổ hệ thống ra mắng một trận.

Ăn một bữa cơm mà phải kéo dài tận một giờ?Thời tiết thì lạnh, đồ ăn bưng ra chưa đến mười lăm phút đã nguội ngắt. Huống chi Lục Vô Cực lại là kiểu người làm việc như điên, lấy đâu ra nửa canh giờ rảnh để cùng nàng ăn uống?

Kỷ Đạm Nhiên chống cằm, giả vờ nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng thực ra trong đầu đã mở giao diện cửa hàng hệ thống để xem xét.

Hiện giờ nàng chỉ có 200 đồng bạc, cách món đồ mình muốn đổi vẫn còn xa. 500 đồng bạc này đúng là phần thưởng rất hấp dẫn.