Xuyên Thư Nữ Xứng Làm Con Tin Bên Cạnh Phản Diện

Chương 3.1

Hai bên đường nhỏ trồng đầy mai, tuyết đọng phủ trắng cành, gió lạnh thổi vù vù, quanh quẩn trong hơi thở là mùi thơm dìu dịu thoang thoảng của hàn mai.

Kỷ Đạm Nhiên cúi đầu, bước đi chậm rãi.

Lục Vô Cực vốn muốn đưa nàng nhanh chóng trở lại Tây viện, nên bước chân tự nhiên hơi vội. Vốn dĩ thân hình cao lớn, sải bước cũng dài, chỉ mới đi được hai bước đã cảm thấy trên tay khựng lại — tiểu nha đầu bị hắn kéo cho lảo đảo.

Hắn theo bản năng dùng sức kéo nàng về phía trước, kết quả đối diện với khuôn mặt kia, Thành chủ đại nhân lần đầu trong đời cảm thấy… hoảng loạn.

Tiểu nha đầu ấy có hàng mi dài cong cong, lúc này đang rũ xuống, chóp mũi ửng đỏ, đôi mắt hạnh ngập nước, chỉ cần khẽ chạm thôi cũng như sắp vỡ òa ra.

Lục Vô Cực vội buông tay, lui về sau một bước, lúng túng hỏi: “Ngươi… ngươi làm sao vậy?”

Kỷ Đạm Nhiên chớp mắt, cố đè nước mắt xuống. Hơi ấm từ lòng bàn tay hắn dường như vẫn còn lưu lại nơi cổ tay nàng.

Kiếp trước, cũng chính con đường nhỏ này, hắn từng nhiều lần dắt nàng qua.

Lần đầu tiên nàng bước ra ngoài, dẫm lên nước đọng ban đêm đã đóng băng, không cẩn thận liền ngã sấp, tay cũng trầy da.

Không lâu sau đó, hầu hết mặt đá xanh trong phủ đều được thay bằng loại đá ngỗng ấm chống trơn trượt.

Còn lần cuối cùng cả hai đi qua con đường này… là khi hắn chuẩn bị đưa nàng rời khỏi nơi này.

Khi đó nàng đã khóc lóc cầu xin, cuối cùng chỉ nhận được một câu lạnh nhạt: “Kỷ cô nương, xin hãy tự trọng.”

Tiểu nha đầu chẳng nói một lời, nhắm mắt lại, nước mắt ròng ròng lăn dài trên má.

Nàng lại bị hắn làm cho khóc…

Lục Vô Cực theo bản năng lùi thêm một bước, trong lòng lần đầu dâng lên cảm giác bất lực. Chẳng lẽ nàng… nhớ nhà? Hay là sợ hãi?

Hắn cố lý giải tâm tình của nàng, trong đầu nhanh chóng nghĩ đến đủ mọi khả năng. Hắn lại bước lên phía trước, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên vai nàng, trầm giọng giải thích: “Ngươi đừng lo, ta không hề có ý muốn tổn thương ngươi. Ngươi chỉ cần an tâm ở lại phủ vài ngày, chờ sự tình ổn thỏa, ta sẽ đích thân phái người đưa ngươi về nhà.”

Lời còn chưa dứt, từng ký ức kiếp trước bỗng như nước lũ tràn về, khiến lòng Kỷ Đạm Nhiên nghẹn đắng.

Nàng biết rõ bản thân chỉ là con tin, cũng hiểu Lục Vô Cực không hề có ký ức kiếp trước, chẳng biết gì cả. Nàng phát giận, suy cho cùng là vì chính mình quá ngây thơ.

Nhưng nếu đã cho nàng trọng sinh, vì sao lại để nàng quay về thời điểm này?

Nếu sớm hơn một chút, nàng hoàn toàn có thể tránh khỏi việc bị hắn bắt từ Tây Châu đến đây, cả đời cũng chẳng cần dính líu gì đến hắn nữa.

Nói là “kiếp trước”, nhưng với nàng, kỳ thực chỉ cách hiện tại chưa tới hai ngày. Mọi cảm xúc, mọi tổn thương… đều còn mới nguyên như vừa xảy ra.

Kỷ Đạm Nhiên cuối cùng không nhịn được nữa, bật khóc thành tiếng. Đôi tay trắng muốt nện lên người Lục Vô Cực từng chút, từng chút một những cảm xúc đã kìm nén bao lâu cuối cùng cũng vỡ òa, như dòng nước lũ ào ào tuôn ra không thể ngăn.

Trong không gian tĩnh lặng phủ đầy tuyết, tiếng khóc của nàng lan xa.

Noãn Ngọc, Ấm Hương, Lục thúc cùng một số gã sai vặt nghe thấy liền vội vàng chạy đến, vừa đến nơi liền thấy Thành chủ nhà mình vẻ mặt luống cuống, còn Kỷ cô nương mà họ tìm mãi không thấy thì đang bị hắn ôm vào ngực… khóc thành lê hoa đái vũ.

Nhiều người vây quanh như thế, khiến Lục Vô Cực thoáng có phần không được tự nhiên.

Không ai nói gì, nhưng từng ánh mắt nhìn hắn đều như đang lên án — ngươi chọc người ta khóc rồi còn làm bộ vô tội?

Lục Vô Cực mặt sầm xuống, lập tức đẩy Kỷ Đạm Nhiên ra, gọi hai nha hoàn đang đứng trong đám đông:“Noãn Ngọc, Ấm Hương, đưa nàng về phòng.”

Noãn Ngọc và Ấm Hương bước lên, sau khi hành lễ với hắn liền đỡ lấy Kỷ Đạm Nhiên.

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe. Nhìn thấy đường nhỏ bị người vây quanh thành một vòng lớn, sắc mặt nàng lập tức thay đổi.

Hỏng rồi, bị đám hạ nhân trong phủ thấy mất rồi.

Khi Kỷ Đạm Nhiên trở lại Tây Noãn Các, lòng nàng đã sớm nguội lạnh.

Không những không nhịn được mà khóc trước mặt Lục Vô Cực, lại còn bị người ta chứng kiến bộ dạng thảm hại nhất của mình.

Trong khoảng thời gian tới, nàng quyết tâm không bước chân ra khỏi cửa viện nửa bước.

Noãn Ngọc giúp nàng cởϊ áσ choàng, Ấm Hương mang nước ấm tới, hầu hạ nàng rửa tay rửa mặt.

Cơm trưa đã được dọn sẵn. Nàng ngồi xuống, nhưng thực lòng chẳng thấy đói.

Trên bàn bày toàn những món thịt: hầm, xào, hấp… món nào món nấy đều là thịt, không thấy bóng dáng một cọng rau nào, chỉ có một bát cơm trắng.

Thương Châu ở phía Bắc, theo bối cảnh trong sách là một vùng đất rộng lớn nhưng phần lớn không thể gieo trồng, chỉ thích hợp chăn nuôi trâu bò, dê cừu.

Vì thiếu ruộng đồng, cuộc sống ở đây khan hiếm đủ đường, đặc biệt là rau quả tươi gần như không có.

Mỗi khi đông đến, cuộc sống của bách tính Thương Châu liền trở nên vô cùng khốn khó.