Theo như lời của hệ thống, Lục Vô Cực – vai ác trong truyện tuy thân mang địa vị cao, lại bị đánh giá là “chỉ số thông minh có vấn đề”, nhưng đồng thời cũng là đại Boss phản diện lớn nhất trong sách.
Bởi vì hàng loạt thao tác khó hiểu và kỳ quặc của hắn, làm cho hào quang của nam chính Kỷ Lăng Tiêu bị kéo thấp xuống, cho nên hệ thống mới giao nhiệm vụ “cứu vớt” hắn – khiến hắn trở thành một kẻ đối đầu xứng tầm với nam chính, về mưu lược cũng như sức ảnh hưởng, không phân cao thấp.
Chỉ số thông minh có vấn đề, thần mẹ nó kinh chứ còn gì!
Kiếp trước, nàng vì chỉ mới đọc nửa quyển truyện đã xuyên vào, nên dễ dàng tin lời hệ thống.
Vì làm nhiệm vụ, nàng cứ thế mà lung tung trêu chọc Lục Vô Cực, kết quả chẳng khiến người ta động tâm, ngược lại còn khiến bản thân sa chân vào lưới.
Mà mấy cái nhiệm vụ hệ thống đưa ra cũng chẳng bình thường. Hằng ngày cứ “ôm, hôn, nhấc bổng”, nhìn kiểu gì cũng giống nhiệm vụ công lược, chứ chẳng phải cứu vớt gì hết.
Có đôi lúc, nàng còn nghi ngờ hệ thống này kỳ thực là mẹ ruột của vai ác.
Nhìn lại kiếp trước, Kỷ Đạm Nhiên chỉ cảm thấy bản thân mới chính là kẻ “chỉ số thông minh có vấn đề”, mới có thể tin mấy lời ma quỷ của hệ thống đó.
Kiếp này, nàng đã nghĩ thông suốt — trước cứ làm nhiệm vụ, tích góp chút đồng bạc để đổi lấy đạo cụ từ hệ thống. Chờ khi nào trêu đùa xong Lục Vô Cực, nàng sẽ tìm cách quay về Tây Châu. Đến lúc mất đi mục tiêu nhiệm vụ, nàng sẽ xử lý luôn cái hệ thống đáng ghét này.
Nàng đã sớm thuộc nằm lòng địa hình trong phủ Thành chủ, liền men theo đường tắt từ Tây viện đi tới, trốn sau khe đá này chờ thời cơ đánh úp Lục Vô Cực. Một là để làm nhiệm vụ, hai là để xả giận cho hả.
Với hiểu biết của nàng về đám gia phó, nha hoàn và thuộc hạ của Lục Vô Cực trong phủ, nàng biết rõ không thể để ai nhìn thấy mình xuất hiện ở đây.
Nhưng giờ đây, thời gian đếm ngược của nhiệm vụ đang từng chút từng chút trôi đi, mà tên phiền phức nhất bên cạnh Lục Vô Cực – Trúc Thanh Ý lại vẫn bám lấy không rời, khiến Kỷ Đạm Nhiên vừa sốt ruột vừa bực bội.
[Nhắc nhở ký chủ: Thời gian còn lại để hoàn thành nhiệm vụ chào hỏi đối tượng cần cứu vớt Lục Vô Cực chỉ còn 30 giây. Xin nắm chắc thời gian.]
Không thể đợi đối phương chủ động lại gần, mà bản thân thì cũng sắp đông cứng đến nơi, Kỷ Đạm Nhiên rốt cuộc không nhịn được nữa, đứng bật dậy, nghiến răng nghiến lợi xông về hướng Thương Hải Uyển.
Tuyết dưới chân bị giẫm nát kêu rào rạo. Hai người đang đứng trước cửa viện nghe động liền đồng loạt ngoảnh đầu nhìn lại.
“Đó là…”
Trúc Thanh Ý nhìn tiểu cô nương đang chạy “lộc cộc” về phía bên này, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Cô nương vóc người nhỏ nhắn, khuôn mặt cũng không béo, nhưng lại tự quấn mình kín mít, khiến từ xa nhìn vào trông như một khối tròn trĩnh đáng yêu.
Có lẽ vì mặc quá nhiều, tay chân cử động không thuận, dáng chạy lại có phần cố sức. Trông giống như một tiểu thú vừa sinh chưa lâu, vừa thật thà, vừa mượt mà đáng yêu.
Hắn liếc nhìn Lục Vô Cực, âm thầm lấy làm kỳ lạ: Thành chủ bề ngoài lạnh lùng nghiêm trang là thế… lại thích kiểu như vậy sao?
Lúc này, ánh mắt của Lục Vô Cực cũng đã dừng lại trên người nàng. Đôi mắt tròn xoe như hạnh nhân của nàng nhìn thẳng hắn, vừa thanh nhuận, vừa tràn đầy sinh khí. Tinh thần xem ra cũng không tệ, bệnh tình hẳn đã khỏi hơn phân nửa.
[Mười, chín, tám…]
Hệ thống bắt đầu đếm ngược.
Kỷ Đạm Nhiên bất ngờ hét to: “Lục Vô Cực!”
Nàng sải bước lên bậc thềm, nhào đến trước mặt hắn, tay phải siết chặt thành quyền, đấm mạnh một cái lên ngực hắn, hô lớn: “Giữa trưa tốt lành!”
Lục Vô Cực nhấc tay trái, nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, thần sắc không đổi, thậm chí còn lễ độ đáp lại: “Giữa trưa tốt lành.”
Kỷ Đạm Nhiên: “…”
Âm thanh nhắc nhở “nhiệm vụ hoàn thành” vang lên trong đầu nàng, nhưng nàng đã chẳng còn tâm trí bận tâm nữa.
Cú đấm hung hăng mà nàng tưởng tượng chẳng phát huy được chút uy lực nào. Nàng tức giận định rút tay về, lại phát hiện bị giữ chặt, không rút ra được. Dậm chân cáu kỉnh: “Ngươi làm gì vậy?”
Lục Vô Cực thong thả mở tay nàng ra, khẽ nhéo, rồi bao lấy bàn tay trong lòng bàn tay mình, nét mặt nghiêm túc: “Lạnh thế này, chẳng lẽ lại muốn bệnh tiếp?”
“Ngươi…”
Kỷ Đạm Nhiên bỗng cảm thấy một trận vô lực tràn lên ngực.
Kiếp trước cũng thế kẻ này lúc nào cũng mang vẻ dịu dàng nửa thật nửa giả, khiến nàng khó lòng chống đỡ.
Ban đầu, nàng cứ ngỡ đó là yêu thích, là để tâm.
Ở bên hắn đủ lâu, nàng mới dần dần hiểu rõ kiểu tư duy của hắn kỳ quặc đến mức nào.
Nói đúng hơn, Lục Vô Cực vốn không thiếu thông minh, chỉ là cách hắn suy nghĩ vấn đề luôn lệch một góc hoàn toàn khác người.
Với hiểu biết hiện giờ, nàng dám chắc rằng thái độ quan tâm hắn dành cho nàng, hẳn là có logic như sau.
Kỷ Đạm Nhiên, là muội ruột của Kỷ Lăng Tiêu. Thân phận quý giá, giá trị tương đương với ba tòa thành biên giới Thương Châu, hoặc năm nghìn thạch lương thực, hoặc hai vạn cân hương liệu…
Mà Kỷ Lăng Tiêu, là kẻ giảo hoạt, mồm mép lanh lợi, thủ đoạn đầy mình, cực kỳ vô lại.
Để sau này đàm phán với hắn không bị bắt thóp, thì trong thời gian Kỷ Đạm Nhiên ở lại Vô Ưu Thành, tuyệt đối không thể để nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cả thân thể lẫn tinh thần đều phải bảo dưỡng chu toàn.
“Không cần ngươi lo.”
Kỷ Đạm Nhiên rút tay lại, nghiêng đầu, không muốn nhìn hắn thêm.
Bởi vì hiểu rõ quá, cũng bởi vì từng ôm hy vọng, cho nên khi đối mặt với sự dịu dàng y hệt như kiếp trước, trong lòng nàng chỉ còn vị đắng chát.
Ngay sau đó, một chiếc áo choàng màu đen dày nặng phủ lên người nàng, mấy tức sau, cơ thể vốn đã tê cứng lạnh buốt cũng dần ấm trở lại.
Từ lớp vải nhung mềm mại ấy, truyền tới hơi ấm nhè nhẹ, cùng với mùi trà thanh thanh đặc trưng trên người hắn.
Nàng chỉ cao tới ngực hắn, áo khoác của hắn đối với nàng mà nói gần như bao trùm cả người. Tà áo dài thêu hoa tinh xảo kéo lê trên nền tuyết, đã thấm ướt.
Từ đây đến Tây Noãn Các, đoạn đường đầy băng tuyết, chỉ e áo này sẽ chẳng thể dùng lại được nữa.
Vậy mà Lục Vô Cực không hề để tâm. Hắn bước xuống hai bậc thềm, chìa tay về phía nàng: “Ta đưa ngươi trở về.”
Gương mặt và chóp mũi nàng ửng đỏ, trong mắt phủ một tầng hơi nước. Nàng gom chặt áo khoác vào người, nghiêng người tránh tay hắn, định tự mình quay về.
Dù sao nhiệm vụ cũng đã xong, còn hắn thì vẫn giống hệt kiếp trước, càng nhìn càng khiến người ta bực bội. Nàng cần phải đi về từ từ cho nguôi giận.
Nhưng Lục Vô Cực vươn tay cản nàng lại, từ bên trong áo choàng giữ lấy cổ tay nàng, kéo theo về hướng Tây viện. Miệng vẫn không quên bổ sung: “Ngươi vừa mới đến đất Bắc, không biết đường nhỏ phủ đầy băng tuyết nguy hiểm đến chừng nào.”
Kỷ Đạm Nhiên thầm hừ lạnh trong bụng: “Ta tất nhiên là biết. Về sau còn bắt ngươi đổi cả sân viện thành đá ngỗng ấm, để khỏi trơn trượt thế này nữa đấy.”