Xuyên Thư Nữ Xứng Làm Con Tin Bên Cạnh Phản Diện

Chương 2.1

Phủ Thành chủ chiếm diện tích rộng lớn. Ngoài chủ viện là nơi Thành chủ trú ngụ — Thương Hải Uyển, phần còn lại được chia đại thể theo phương vị thành hai viện đông và tây.

Đông viện là nơi ở của các môn hạ, phụ tá, ảnh vệ cùng gia phó trong phủ. Diện tích nơi đây còn lớn hơn cả chủ viện và Tây viện, bởi trong đó bao hàm nhiều khu chức năng như: trường luyện võ, lò luyện dược, hình phòng và các gian phòng hành chính.

Tây viện thì nhỏ hơn nhiều, song kết cấu tổng thể lại tinh xảo, bố trí trang nhã thanh lịch. Bởi lẽ từ lâu đã được định sẵn là chỗ ở của nội quyến — nữ chủ nhân tương lai của phủ.

Tuy mấy năm gần đây vẫn để trống không ai ở, nhưng điều ấy không cản nổi đám gia phó và hạ nhân trong phủ mỗi lần tưởng tượng đến một ngày nào đó nơi ấy sẽ đón chủ nhân về.

Lục thúc và Trúc Thanh Ý cũng chẳng khác gì, đối với việc Thành chủ lập gia thất vẫn luôn chú ý và mong ngóng.

Chỉ tiếc rằng, vị Thành chủ này lại đặt tâm toàn vào sự nghiệp, ngày đêm mưu tính chuyện dời đường biên giới Thương Châu về phương Nam, mong xây dựng một vùng đất phồn hoa trù phú. Nhiều năm qua, tâm không vướng bụi tình, chẳng mảy may đoái hoài chuyện nữ nhi tình trường.

Cho đến khi Kỷ Đạm Nhiên xuất hiện — sự hiện diện của nàng chẳng khác nào ánh rạng đông soi rọi cả phủ. Đám hạ nhân và phụ tá vốn đã hết hy vọng, nay lại bừng lên một tia mong chờ.

Chỉ là, sau khi Thành chủ đích thân đưa nàng về và sắp xếp vào Tây Noãn Các, thì liền bận rộn công vụ triền miên. Cô nương kia lại bệnh nặng, nằm mê man hai ngày mới tỉnh, Thành chủ không nói đến thăm, ngay cả hỏi một câu cũng chẳng hề mở miệng.

Lục thúc cũng muốn dò thử tâm tư Thành chủ, nhưng nhiều năm qua vốn chưa từng bàn đến loại chuyện này, nên dù lưỡng lự bao lần cũng không tìm ra cách mở lời cho phải. Vừa phải giữ thể diện, vừa không khiến người khác sinh nghi.

Giờ nghe Trúc Thanh Ý vô tình mở lời, chẳng khác nào kẻ đang buồn ngủ được tặng gối. Lục thúc vội vàng đón lấy: “Phải, Kỷ cô nương hiện đang ở Tây Noãn Các. Ngày Thành chủ đưa nàng về, còn đích thân viết tấm biển mới, thay cho tấm biển cũ do lão Thành chủ khi xưa viết cho phu nhân. Khi đó lão nô còn lấy làm lạ, chẳng hiểu vì sao Thành chủ lại đổi biển hiệu, giờ ngẫm lại thì cũng yên tâm rồi.”

Trúc Thanh Ý mở to mắt, ra vẻ kinh ngạc: “Ô, xem ra đã sớm có mưu tính cả rồi.”

Lục Vô Cực đối với lời đối thoại giữa Lục quản gia và Trúc Thanh Ý không có nửa phần phản ứng, tay khẽ siết chặt trong lớp áo choàng dày.

Tuy hắn đoán trước được nàng có thể sẽ trốn, nhưng không ngờ lại nhanh như thế.

Thoạt nhìn thì yếu đuối nhỏ bé, vậy mà lá gan lại lớn đến lạ.

Chỉ là trời lạnh giá, đường xa ngút ngàn, thân cô thế cô, nàng còn có thể chạy được đến nơi nào?

Đúng là… ngây thơ.

Giọng Lục Vô Cực trầm thấp vang lên: “Nàng chưa thể rời khỏi phủ, nhất định vẫn còn ở đâu đó trong này. Huy động thêm người, mở rộng phạm vi tìm kiếm.”

Lục quản gia vốn định lải nhải thêm đôi câu, nhưng nghĩ đến việc người còn chưa tìm ra, liền lập tức xoay người đi sắp xếp.

Bên ngoài hành lang bắt đầu lác đác tuyết rơi, tuyết rơi trên dãy mai lặng lẽ gieo hạt, những đóa mai mới nở lấp ló trong gió lạnh, hương thơm dìu dịu thoảng qua trong không khí.

Rõ ràng đã gần tới giờ ngọ, nhưng trời vẫn âm u xám xịt, tuyết càng lúc càng rơi dày.

Lục Vô Cực rảo bước đi ra ngoài, lúc nào chẳng hay đã bước thật nhanh. Khi sắp vượt qua bậc cửa của Thương Hải Uyển, đột nhiên dừng chân lại.

Trúc Thanh Ý vẫn luôn đi phía sau, trong lòng mang một tia tiểu tâm tư.

Thấy hắn dừng lại, khoé môi Trúc Thanh Ý khẽ nhếch, lộ ra ba phần ý cười, bước lên trước, cất cao giọng: “Thành chủ định đi đâu? Nếu có gì cần thuộc hạ giúp sức, xin cứ phân phó.”

Lục Vô Cực hơi nghiêng đầu: “Ngươi vừa trở về, hãy về nghỉ ngơi trước đi.”

Trúc Thanh Ý lập tức đáp: “Vâng, vậy Thành chủ đi trước. Thuộc hạ sẽ quay lại Đông viện sau.”

Dứt lời, hắn đứng yên tại chỗ, dáng vẻ khiêm tốn kính cẩn, biểu hiện đúng mực của một thuộc hạ tận tâm tận lực.

Lục Vô Cực cùng Trúc Thanh Ý cộng sự đã lâu, chỉ liếc mắt đã biết tên tiểu tử này trong bụng đang nghĩ những thứ linh tinh gì.

Từ Thương Hải Uyển bước ra, quẹo phải là lối về Đông viện, còn quẹo trái chính là hướng Tây viện.

Hắn muốn ghé qua Tây viện một chuyến. Nếu người đã được tìm thấy, chắc chắn sẽ đưa về lại Tây Noãn Các. Hắn đến gõ cửa hỏi han, cũng không quá vô cớ.

Nếu chưa tìm được, thì hắn có thể nhân cơ hội đó dò xét manh mối.

Tất cả đều có lý do chính đáng. Bất luận xét từ góc độ nào cũng hợp tình hợp lý. Thế nhưng hắn lại cảm giác tên Trúc Thanh Ý kia chỉ chờ hắn rẽ trái, không biết vì sao mà cứ ngứa mắt theo dõi nhất cử nhất động của mình.

“Bổn tọa chỉ là ngồi ở thư phòng quá lâu, muốn ra ngoài dạo một vòng cho thư giãn. Tiên sinh cứ về trước.”

Trúc Thanh Ý trong mắt càng đậm ý cười: “Thành chủ cứ tự nhiên.”

Dứt lời, vẫn không nhúc nhích nửa bước.

Lục Vô Cực: “…”

Bên cạnh núi giả phía trước Thương Hải Uyển.

Kỷ Đạm Nhiên khom người núp dưới một khe đá nơi mép ao nhỏ, hai tay cẩn thận bám lấy phiến đá lạnh băng. Ngón tay đã tê cóng đỏ ửng, thân thể run nhẹ vì lạnh, nhưng vẫn cố ló đầu ra nhìn hai người đang đứng trước cửa Thương Hải Uyển.

Lục Vô Cực lui tới qua lại làm gì vậy? Sao cứ mãi chưa chịu rời đi? Nàng sắp bị lạnh đến chết rồi!

Đúng lúc ấy, trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nữ lạnh lùng, không mang chút cảm xúc: “Nhắc nhở ký chủ: Khoảng cách đến lúc kết thúc nhiệm vụ gọi Lục Vô Cực một tiếng còn một phút. Xin nhanh chóng hoàn thành.”

Sáng sớm nay, nàng đã nhận được nhiệm vụ này từ hệ thống.

Vì là nhiệm vụ đầu tiên, nhằm kí©ɧ ŧɧí©ɧ tinh thần ký chủ, nên tuy độ khó chỉ bậc một, phần thưởng lại hậu hĩnh — đến tận một trăm lượng bạc, tương đương phần thưởng cho nhiệm vụ cấp chín hậu kỳ.

Có kinh nghiệm đấu trí với hệ thống ở kiếp trước, Kỷ Đạm Nhiên lần này đặc biệt hăng hái.

Khi xuyên vào sách, nàng vốn không hề có hệ thống ràng buộc. Hệ thống này chỉ đột ngột xuất hiện sau khi nàng tiếp xúc với Lục Vô Cực, tự xưng là: “Hệ thống cứu vớt vai ác.”