Chương 16
Lần đầu tiên Hovil cảm thấy con đường lên tầng 4 của lâu đài dài đến vậy.
Mỗi một giây ôm nô ɭệ đều rất khó chịu.
Hắn cảm thấy nhiệt độ của cả hai bắt đầu hòa quyện. Những chỗ cơ thể tiếp xúc nhau như ngực, cổ tay, khuỷu chân, nửa người dính chặt vào nhau. Tác dụng ngăn cách của lớp vải ngày càng nhỏ đi, nhiệt độ xa lạ kia đang thấm dần vào da thịt hắn, mùi hương cũng ngày càng nồng đượm.
Hắn nóng đến kinh ngạc, mồ hôi chảy xuống từ sau tai.
Lúc hắn đến thư phòng nhỏ, Karan nhắm mắt lại.
“Tỉnh dậy.” Hắn lắc lắc cô.
“Tôi không ngất.” Karan chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Hovil đặt cô trên ghế sô pha.
Sự ấm áp đột nhiên biến mất, chỉ để lại cảm giác trống rỗng và lạnh lẽo.
Karan ngước mắt hỏi hắn: “Nếu tôi mang thai, ngài định xử lý thế nào?”
Hovil không trả lời mà cúi đầu xem tin nhắn: “Bác sĩ tới rồi. Tôi bảo ông ta lên đây.”
Karan xoay người sang chỗ khác, quay lưng về phía hắn.
Cô khó chịu đến mức muốn oà khóc, lại sợ bị hắn thấy.
Kỳ thật Hovil đã thấy đôi mắt cô đỏ hoe, vai cô hơi run rẩy, nhưng hắn không hé răng.
Hắn chẳng buồn liếc nhìn cô thêm lần nào nữa.
Bác sĩ đến rất nhanh, xách theo một hộp thuốc lớn, thở hổn hển, dùng chiếc mũ rộng vành quạt gió, sau đó cúi chào Hovil một góc hơn chín mươi độ: "Thưa Công tước, tôi có thể giúp gì cho ngài?”
Hovil khóa cửa lại.
“Đi xem cô ấy.”
Bác sĩ nhìn theo hướng cây gậy của hắn và nhìn thấy Karan.
Mái tóc đen của cô ta rất nổi bật, bác sĩ lập tức nhớ ra đây là nô ɭệ mà cậu chủ Raphael đã đưa đến chỗ ông.
Lúc ấy cậu Raphael còn muốn lấy thuốc tránh thai.
Bác sĩ sửng sốt trong chốc lát, lập tức lớn tiếng nói: “Ngài Công tước! Tôi sai rồi, tất cả đều là lỗi của tôi…”
Hovil nhíu mày nghĩ thầm, vì sao cô ta mang thai lại là lỗi của ông?
Bác sĩ thấy hắn nhíu mày, sợ đến mức suýt quỳ xuống ngay tại chỗ, hoảng sợ kêu lên: "Tôi không có ý giấu giếm chuyện này! Nhưng cậu chủ Raphael đã đe dọa tôi, không cho tôi nói ra! Cậu ấy… cậu ấy… và nô ɭệ này…”
“Đủ rồi, ông đi xem thử đi.” Hovil mất kiên nhẫn nói.
Raphael đã giở trò gì sau lưng, sau này sẽ tìm thằng bé hỏi.
Bác sĩ ngơ ngác nói: "Xem… xem cái gì?”
Hovil tức giận hỏi lại: “Ông là bác sĩ, cần tôi dạy cho ông sao?”
Bác sĩ bị dọa choáng váng, đầu óc cũng có chút rối loạn.
Trong lòng ông ta chỉ nghĩ đến việc mình sẽ không thể lấy lòng được cả Công tước lẫn cậu chủ Raphael, không chừng ngày mai sẽ bị sa thải.
Ông ta vô cùng hối hận, nghĩ thầm nếu biết trước thì đã không giúp cậu chủ giấu giếm chuyện này. Mặc dù cậu chủ sẽ thừa kế tước vị, nhưng ít nhất trong vài chục năm tới gia tộc Hovil vẫn do Công tước làm chủ.
Lúc trước cậu chủ mang theo nô ɭệ tới lấy thuốc tránh thai, ai cũng hiểu rõ là có ý đồ gì.
Ông ta nên báo chuyện này với Công tước từ sớm mới phải!
Nhìn tình hình hiện tại, có lẽ nô ɭệ đã mang thai ngoài ý muốn…
Chúa ơi, ông ta có hiểu gì về khoa sản đâu, nhỡ Công tước bắt ông ta phá thai ngay tại chỗ thì làm sao?
"Chân ông mọc rễ dưới đất rồi à?" Hovil lạnh lùng chất vấn.
Bác sĩ vội ngừng suy nghĩ, mở hộp y tế trước ghế sofa, kiểm tra sơ qua tình hình của nô ɭệ.
“Ừm… cô ấy… khá yếu.”
Hovil mỉa mai nói: "Cảm ơn vì đã nói cho tôi biết, tôi có mắt và tự nhìn thấy được."
Bác sĩ hắng giọng: "Thưa Công tước, tôi nghĩ ngài hoàn toàn không cần lo lắng, với tình trạng của cô ta e là không thể trụ được đến ngày dự sinh."
Đây không phải là câu trả lời mà Hovid dự liệu.
Hắn cho rằng bác sĩ sẽ phải chẩn đoán một hồi xem nô ɭệ nhỏ này rốt cuộc có mang thai hay không.
Hắn vừa mới chuẩn bị tâm lý cho việc mang thai ngoài ý muốn xong.
"Ngài thật anh minh!" Bác sĩ hớn hở tâng bốc: "Khi cuộc săn bắn kết thúc, ngài đã xin Nữ vương nô ɭệ “yểu mệnh” nhất! Nhìn xem cô ta đi, chẳng phải đúng là vậy sao? Bệnh tim bẩm sinh, lại còn bị hành hạ ở trạm phòng dịch một trận, sống sót qua ba tháng đã là may mắn lắm rồi…"
Bác sĩ khoa tay múa chân giải thích.
Ông ta cảm thấy mình đã thoát được một kiếp.
Nếu nhà Hovil xảy ra scandal con lai, có lẽ ngay cả ông ta cũng sẽ bị diệt khẩu.
Hơn nữa, vì vấn đề tôn giáo, rất có thể không thể bỏ đứa bé này. Công tước đã sắp xếp hôn sự cho cậu Raphael từ lâu, ông ta chắc chắn sẽ không thừa nhận đứa con riêng lai tạp này. Bây giờ Công tước cũng không cần phải rối rắm nữa, bởi vì nô ɭệ nhỏ này căn bản không sống được đến lúc đứa bé chào đời.
Chúa sẽ mang họ đi.
Đúng là một chuyện vui cho tất cả mọi người.
Bác sĩ vui vẻ thu dọn hộp thuốc rồi rời đi.
Lúc cáo biệt, ngay cả những nếp nhăn trên mặt ông ta cũng tươi cười: "Ngài cứ để mặc cô ta như vậy là được rồi, ngài không cần phải làm gì cả. Đợi vài tháng nữa, chuyện này sẽ kết thúc.”
Sau khi bác sĩ rời đi, thư phòng chìm vào tĩnh lặng.
Hovid lật người nô ɭệ nhỏ trên ghế sofa, đối diện với hắn.
Mặt cô ta rất đỏ.
Hắn nhớ ra, bác sĩ thậm chí còn không kê thuốc cảm.
Có lẽ cảm thấy cô ta sớm muộn gì cũng chết.
Karan nghe rõ bác sĩ nói gì, trong lòng cô rất bình tĩnh.
Đối với cô mà nói, đây chính là được như ý nguyện.
Qua một lát, cô cảm thấy ngực ấm áp, là Hovil đặt tay lên đó.
Cô ghét bỏ nhìn hắn một cái: “Cút.”
Hovil sờ thấy nhịp đập của trái tim cô.
Tâm thất rung lên từng hồi, máu chảy xiết, tràn đầy sức sống, tuy nhịp đập hơi gấp gáp, nhưng trong mắt hắn tất cả đều bình thường.
“Bệnh tim bẩm sinh, chắc chắn không sống quá nửa năm.”
Bác sĩ quả thực đã mang đến tin tốt.
Bây giờ hắn thậm chí không cần phải thương lượng chuyện này với Tilin.
Vấn đề quyền thừa kế của con riêng sẽ hoàn toàn biến mất trong mấy tháng nữa. Hơn nữa còn không trái với tôn giáo.
Đây quả thực là giải pháp hoàn hảo nhất cho toàn bộ sự việc, tựa như sự ưu ái của số phận.
Hovil đặt tay còn lại lên ngực mình, lặng lẽ so sánh nhịp tim của cả hai.
Từng nhịp, từng nhịp, đều rất gấp gáp.
Và theo thời gian, hai nhịp tim này gần như trùng khớp với nhau.
Hovil nghĩ, nếu cô ta có vấn đề, vậy chắc mình cũng có.
Làm sao bác sĩ nhìn ra cô ta có bệnh tim bẩm sinh?
Hình như ông ta cũng chỉ mang theo một cái ống nghe.
Lời ông ta nói có chính xác không?
Sờ vào cô ta thấy rất bình thường.
"Trạm phòng dịch có bệnh án cũ của cô không?" Hovil nhíu mày hỏi.
"Từ nhỏ đến lớn tôi không mấy khi đi khám bệnh…”
Karan nhắm mắt lại, hiện tại cô rất mệt, rất mệt.
Khi Hovil hỏi lại, cô không muốn lên tiếng nữa. Lát sau, cô nghe thấy tiếng lục lọi đồ đạc.
Hovil mở hộp thuốc dự phòng.
Nhưng phụ nữ có thai không được dùng những loại thuốc cảm này.
Hắn mở lịch sử cuộc gọi trên điện thoại, nhìn chằm chằm vào số của bác sĩ rất lâu.
Bây giờ gọi bác sĩ quay lại thì quá kỳ quái.
Nhưng vì sao trước khi đi ông ta lại không kê đơn thuốc?
Cho dù cô ta sớm muộn gì cũng chết, dù thế nào cũng sẽ chết… chẳng lẽ bác sĩ không nghĩ đến việc thể hiện chút tinh thần trách nhiệm trước mặt hắn sao?
Tại sao ông ta lại muốn bỏ qua chuyện này?
Thật là quỷ quái.
Hovil cảm thấy chắc chắn mình đã mắc bệnh cưỡng chế rồi, toàn thân đều khó chịu.
Hắn đi đến máy lọc nước và nhấn nút làm nóng.
Tóm lại là uống nhiều nước nóng.