Chương 17
Ngày hôm sau, khi Karan tỉnh dậy, ánh sáng màu vàng ấm áp không rõ là hoàng hôn hay bình minh chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất, từng vệt sáng hắt lên mặt cô.
Trên cổ tay cô cắm một mũi kim, treo một bình truyền dịch sắp hết.
Trong thư phòng không có ai.
Tối qua Hovil cho cô uống chút nước, càng nghĩ càng thấy không đáng tin cậy, vậy là nhanh chóng liên hệ với một bác sĩ gia đình khác đến tiêm thuốc cho cô. Vị bác sĩ trước làm việc rất xuất sắc, Hovil quyết định tiến cử ông ta đến lực lượng gìn giữ hòa bình quốc tế, ông ta chắc chắn sẽ có tiền đồ ở đó.
Karan rút kim tiêm ra, ngồi dậy, bụng kêu ọc ọc.
Trên bàn sách để lại một ít đồ ăn.
Cô vừa ăn vừa đi loanh quanh, phát hiện cửa ra vào và cửa sổ đều bị khóa. Thư phòng bên ngoài trang nhã xa hoa, trải thảm lông dày, có một lò sưởi giả không đốt lửa và một chiếc sô pha mềm mại hơn cả giường ngủ.
Phòng bên trong có phòng chiếu phim riêng, còn có phòng rửa tay và phòng tắm.
Trong phòng tắm để mấy bộ quần áo dự phòng, lại còn đúng kích cỡ của cô.
Chẳng lẽ Hovil muốn giam cầm cô ở đây?
Lòng Karan trĩu xuống.
Cô tắm rửa sạch sẽ rồi thay quần áo, chuẩn bị tìm cách ra ngoài.
Thực ra Hovil chỉ ra ngoài năm phút.
Hắn vốn định mang một chiếc gối trở về, kết quả lại chạm mặt Tilin ở phòng ngủ.
"Hôm nay chúng ta có hẹn, anh còn nhớ chứ?" Tilin đang chọn trang sức trước bàn trang điểm trong phòng ngủ, đột nhiên nhìn thấy hắn qua gương: "Anh còn chưa thay quần áo sao?"
Hovil vẫn mặc bộ đồ đen đi lễ chủ nhật.
"Để lát nữa anh thay." Hắn điềm tĩnh trả lời, vừa cố gắng nhớ lại xem hắn đã hẹn gì với Tilin.
Hắn quay người mở tủ áo khoác, dùng cánh cửa che điện thoại để xem lịch trình, trên bảng lịch trình hiện rõ dòng chữ "Buổi sáng, thứ hai, gặp Evelyne."
Evelyne là em gái út của Tillin, năm nay hai mươi sáu tuổi, vừa mới đính hôn, là người kết hôn cuối cùng trong số các chị em. Tilin và cô ấy có mối quan hệ rất tốt, đã hứa đi xem váy cưới cùng cô ấy.
Gần đây Hovil có quá nhiều việc, suýt nữa đã quên mất cuộc hẹn này.
Anh nhớ lúc đó mình còn hỏi Tilin: "Tại sao anh cũng phải đi?"
Tilin nói bởi vì Bá tước Essende, hôn phu của em gái cô ấy cũng sẽ đi.
Có lẽ cô ấy không muốn bị cặp đôi mới cưới đó khoe khoang tình cảm.
Hoặc có lẽ cô ấy muốn dùng hắn để làm gương tốt cho người chồng tương lai của em gái mình.
Hovil chưa bao giờ làm mất mặt cô ấy trong những chuyện như thế này.
Nhưng hiện tại hắn đang giấu một nô ɭệ đang mang thai trong thư phòng.
“Anh nhất định phải đi sao?” Hắn vừa đổi áo ngoài vừa hỏi.
Tilin đang bấm mi, tay rất vững, tốc độ nói cũng rất nhanh: "Anh có việc bận đột xuất à?"
Hovil đang nghĩ lý do.
"Không sao, một mình em đi cũng được." Tilin liếc nhìn hắn qua gương: "Anh là người bận rộn mà… tất cả chị em trong nhà đều quen với việc em đi một mình rồi."
Hovil cảm thấy một người đàn ông như hắn luôn tham gia vào những buổi tụ tập của năm chị em thì có chút không ổn.
Hắn và Tilin có đủ những cuộc hẹn hò cần có, những màn thể hiện tình cảm ân ái cũng chẳng thiếu, quà cáp thì chưa bao giờ sơ sài. Đám chị em thích ganh đua của cô ấy không tìm ra cách nào để hơn Tilin, nên ngày ngày chỉ biết xỉa xói sau lưng hắn vì không có thời gian ở bên cô.
Khổ nỗi Tilin lại rất để ý chuyện này, mỗi lần các chị em nói vậy, cô đều cảm thấy mất mặt.
Trong giới quý tộc, sĩ diện là thứ rất quan trọng.
Hovil chỉ có thể hỏi: "Đi xem váy cưới ở đâu?"
Tilin nhếch khóe miệng: "Ở xưởng vẽ của Evelyne. Bá tước Essende đã hẹn gặp vài nhà thiết kế, họ sẽ nói chuyện riêng với từng người.”
Hovil im lặng, nghe thôi đã biết sẽ mất rất nhiều thời gian.
Tilin thả tóc xuống, lấy từng chiếc kẹp tóc ra so sánh: "Em đã cùng em ấy gặp thợ kim hoàn và nhân viên bán rượu rồi, gu thẩm mỹ của bên tổ chức hôn lễ cũng rất tốt, ngày họ kết hôn chắc chắn sẽ chấn động cả nước. À đúng rồi, trưa nay chúng ta sẽ ăn ở nhà hàng Sky Garden."
"Không vấn đề gì…"
"Đi thôi." Tilin cài một chiếc ghim hình lá vàng lên áo, sau đó xách chiếc túi nhỏ thêu hạt cườm đứng dậy.
"Bây giờ ư?"
Tilin nhìn anh một cách kỳ lạ: "Ừm… bây giờ đã hơn tám giờ rồi. Hovil, sao vậy? Sáng nay anh có vẻ hơi lạ."
Hovil giải thích là do hắn thức khuya nên muốn nghỉ ngơi một chút.
"Anh vất vả rồi, anh có thể nghỉ ngơi trên xe." Tilin vội vã ra khỏi cửa.
Hovil ngồi vào xe với vẻ rất bất an.
Vừa khởi hành hắn đã hối hận.
Tilin dùng điện thoại selfie, sau đó nói với người chồng bên cạnh: "Chúng ta đến trung tâm chăm sóc trẻ Cupid tìm Evelyne trước, em ấy ấy và Bá tước Essende đang học lớp giáo dục tiền sản."
"Giáo dục tiền sản?" Hovil càng lúc càng cảm thấy nghẹt thở.
"Đó là việc giáo dục đứa bé trong bụng để nó thắng ngay từ vạch xuất phát. Nghe nói họ có thể dạy đứa bé chơi rubik ngay từ trong bụng mẹ."
…?
Hovil im lặng suốt cả quãng đường.
Hắn chợt nhớ ra chai truyền dịch của nô ɭệ nhỏ sắp hết, tiếp tục ghim kim có lẽ sẽ chảy máu.
Đến trung tâm chăm sóc trẻ Cupid, tranh thủ lúc Tilin hỏi han ở quầy lễ tân, hắn gửi một tin nhắn cho Raphael, bảo con trai lập tức đến thư phòng nhỏ.
Khi Raphael nhận được tin nhắn của cha, cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Con… đang… ở… trên… lớp." Cậu soạn tin nhắn gửi lại.
Tilin vẫy tay từ xa với Hovil, hắn vội vàng gửi một tin nhắn "Mau đi đi", rồi theo vợ lên thang máy.
Trong thang máy chỉ có hai người.
Hovil suy nghĩ một lát, khẽ nói: "Tilin, anh có chuyện muốn…"
"Đến tầng bảy rồi."
Một giọng nói điện tử ngọt ngào vang lên, át đi giọng nói của hắn. Cửa thang máy mở ra, bên ngoài là màu xanh non, hồng nhạt và xanh nhạt, phong cách trang trí ngây thơ và cổ tích, bên ngoài treo biển "Trung tâm chăm sóc trẻ Cupid". Nữ nhân viên lễ tân ăn mặc chỉnh tề, tươi cười rạng rỡ.
Hovil nhìn mà chỉ muốn nôn.
"Đi thôi, qua xem họ thế nào." Tilin vui vẻ kéo hắn vào.
Hovil vô cùng nghi hoặc, nhà Essende không có người hầu sao? Tại sao còn phải đích thân đến học?
"Phòng học riêng ở đây, xin mời theo tôi." Nữ nhân viên dẫn hai người qua đó.
Ngay sau đó, Hovil bị sốc bởi cảnh tượng trong phòng học.
Đây là sự thiểu năng đến mức nào vậy.
Essende ngồi xếp bằng, ôm Evelyne đang quay lưng về phía anh ta, tay đặt lên bụng cô.
Một người phụ nữ trung niên trông giống người Đông Nam Á nói với giọng điệu kỳ lạ: "Thở ra - hít vào - thở ra - hít vào! Bây giờ, có lẽ các bạn đã cảm nhận được sự kết nối với nhau và sinh mệnh mới kết nối hai bạn đã ra đời!"
Evelyne gật đầu mạnh, gần như sắp khóc vì vui sướиɠ.
Giọng của cô giáo run rẩy: "Bé con còn rất nhỏ bé, nhưng đừng bao giờ nghĩ bé con không hiểu biết! Cảm xúc của bé con được kết nối với bạn bằng một sợi dây rốn… à, dây rốn, Bá tước Essende."
Bàn tay của Essende vội vàng di chuyển từ bụng dưới của Evelyne lên rốn.
Cô giáo trang trọng nói: "Chỉ cần hai người tập trung cảm nhận, nhất định sẽ nghe thấy tiếng của bé con! Nhanh… ngay bây giờ, hãy cảm nhận nó!"
Trong khoảnh khắc thiêng liêng như vậy, điện thoại của Hovil reo vang, là Raphael gọi đến.
Tilin nhìn hắn với ánh mắt giận dữ pha chút trách móc.
"Bé con đang nói… ba! Mẹ!" Cô giáo lại cất cao giọng, the thé và chói tai.
Hovil nghe điện thoại, trốn ra khỏi phòng học.
"Raphael, con về rồi à?" Hắn khẽ hỏi.
"Vâng, con về rồi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, thưa cha?"
"Con đến ngày phòng làm việc nhỏ ở tầng bốn. Ta nhốt con bé nô ɭệ đó ở trong, con giúp ta trông chừng nó buổi sáng nay, ta ăn trưa xong sẽ về. Sáng nay con nghỉ học, lần sau ta sẽ sắp xếp giáo viên dạy bù, hoặc con có thể mang sách giáo khoa về nhà… à đúng rồi nhớ mang cho nó một cái gối… còn cả dép lê nữa! Còn..."
"Hovil!" Tilin vẫy tay với anh từ bên kia cửa kính phòng học.
Hovil vội vàng cúp điện thoại, ra vẻ như không có chuyện gì trở về bên cạnh cô, nghe cô giáo dạy tiền sản giảng về cách giao tiếp tâm linh với con.
Trên thế giới này sao lại có nhiều người nɠɵạı ŧìиɧ như vậy?
Khả năng chịu đựng áp lực của họ đều tốt đến thế sao?
Chỉ một buổi sáng ngắn ngủi, Hovil đã sức cùng lực kiệt.