Phong Cảnh Phía Dưới

Chương 15

Chương 15

Hovil quyết định suy nghĩ về vấn đề này trên đường đi.

Hắn nhanh chóng mang Karan rời khỏi nhà thờ, xuống hầm để xe riêng.

Hơn nửa năm qua hắn không tự mình lái xe.

Đi vào hầm để xe, cầm chìa khóa, ấn mãi mà không tìm thấy chiếc xe đúng.

Karan cạn lời đi theo hắn.

Nơi này có một mặt tường treo đầy chìa khóa xe.

Dưới mỗi chiếc chìa khóa còn ghi tên dòng xe, thậm chí có vài chiếc xe còn có tên riêng.

Cô hỏi: “Nhiều xe như vậy, ông không thể chọn đại một chiếc đi sao?”

Đương nhiên không thể, nơi này có rất nhiều mẫu xe hiếm có! Còn có đồ cố sưu tầm!

Hovil không muốn giải thích với thôn cô này.

Hắn kìm nén cảm xúc táo bạo và thử chìa khóa khắp nơi.

Chắc ở gần đây thôi…

Hắn nhớ vị trí đậu xe là do Tilin sắp xếp, theo màu sắc ư? Hay thứ tự chữ cái của nhãn hiệu nhỉ? Không, hẳn là xếp theo giá tiền.

Có lẽ vậy…

Hầu hết số xe ở đây hắn chỉ ngồi một hai lần, cái hầm để xe này giống như tủ trưng bày những món hàng xa xỉ cỡ lớn.

Nói thật, hắn hiếm khi vào gara, tài xế thường đợi hắn ở dưới bậc thềm của trang viên.

Hắn lại dạo qua một vòng, chìa khóa mở cửa một chiếc xe thể thao mui trần màu vàng.

Chiếc xe có thiết kế sắc sảo táo bạo, ý tưởng tân tiến, cứ như thể nó có thể biến hình thành một con robot khổng lồ bất cứ lúc nào.

Karan chỉ hận không đâm đầu vào chiếc xe kia để giải thoát.

“Thôi bỏ đi, tôi không muốn đi gặp bác sĩ.” Cô lạnh nhạt quay người rời đi.

“Lăn trở về.”

Hovil kéo cô lên xe, đóng mui xe lại.

Karan liều mạng giãy giụa muốn nhảy xuống, Hovil phí rất lớn sức lực mới nhét được cô vào đai an toàn.

Sau khi chiếc xe thể thao khởi động, Karan rút chìa khóa xe và nói: “Tôi không muốn gặp bác sĩ.”

Hovil ngồi cạnh cô, bình tĩnh lại bằng cách học cách hít thở của Tilin khi tập yoga.

“Vậy bảo bác sĩ đến đây khám cho cô.” Hắn mở cửa xe, kéo Karan xuống: “Hôm nay cần thiết phải kiểm tra.”

“Ông coi trọng con cái đến vậy sao?” Karan sắp hỏng mất.

Diễn biến này quả thực trái với mong muốn của cô, nếu Hovil muốn cô sinh đứa bé rồi chết thì thà bây giờ một xác hai mạng.

Cô khó có thể tưởng tượng một đứa con lai sẽ phải chịu đựng bao nhiêu ác ý ở trang viên Chim bụi gai.

Hovil không thèm để ý đến cô, cúi đầu tìm kiếm số điện thoại của bác sĩ riêng.

Sau vụ lần trước hắn đã lưu số của bác sĩ, biết đâu nó sẽ hữu ích nếu một ngày nào đó hắn gặp phải chuyện gì khó nói?

Karan vừa dạo bước vừa liếc nhìn hắn.

Hắn có mái tóc bạc sáng nổi bật, mặc một chiếc áo dài đen trang trọng và cổ điển, trên ngực đeo cây thánh giá, tay cầm quyền trượng bạch kim chạm khắc tinh xảo. Hắn ta đang tựa vào một chiếc xe thể thao có kiểu dáng đơn giản mà phóng khoáng, nổi bật với gam màu rực rỡ.

Trông như bố cục cyberpunk (1) với sự tương phản mạnh mẽ.

“Còn phải đợi bao lâu nữa?” Karan giậm chân giận dữ.

Hovil ngẩng đầu liếc cô một cái: “Cô không thể yên tĩnh dù chỉ một giây thôi sao?”

“Tôi không muốn gặp bác sĩ, cứ để tôi như vậy đi.”

Hovil muốn nói gì đó, đúng lúc này có người bắt máy.

Giọng nói của bác sĩ vang lên thận trọng, có chút run rẩy: “Ngài Công… Công tước?”

Đây là lần đầu tiên ông ta nhận được cuộc gọi từ chính Công tước, ông ta thậm chí còn rửa tay trước khi nghe điện thoại.

“Lập tức tới trang viên gặp tôi.” Hovil chỉ nói một câu là tắt máy, hắn nhìn chằm chằm Karan, cảnh cáo nói: “Làm kiểm tra trước. Nhỡ cô không mang thai thì sao?”

Karan ngẫm nghĩ cũng thấy có lý, sau khi xong việc cô có uống thuốc tránh thai.

Nói không chừng là bởi vì khoảng thời gian trước bữa đói bữa no nên dạ dày không tốt.

Nhưng cô vẫn rất bực bội.

Cô không muốn nhớ lại lần ngoài ý muốn đó chút nào, cũng không muốn gặp lại Hovil.

Hiện tại nhìn vào mức độ khẩn trương của hắn ta, nói không chừng sẽ chú ý đến chuyện này. Nếu có thai, nhất định phải trông chừng cô cho đến lúc sinh con.

Càng nghĩ càng muốn chết.

Hovil cũng rất phiền muộn.

Nếu chỉ là một lần ngoài ý muốn, hắn có thể gạt Tilin, chờ thời gian khiến mọi chuyện chìm vào quên lãng, hoặc nói với cô sau khi đã nghĩ thông suốt.

Nhưng nếu có một đứa con ngoài giá thú, hắn cần thiết tìm Tilin thương lượng.

Bởi vì con ngoài giá thú cũng có quyền thừa kế.

Tước vị của nhà Hovil sẽ do con trưởng Raphael kế thừa.

Nhưng trang viên Chim bụi gai rất giàu có và rất có thể đứa trẻ ngoài giá thú này sẽ chia sẻ phần tài sản lẽ ra nên thuộc về Arnold. Đây là điều mà Tilin không bao giờ muốn thấy, cô ấy chắc chắn hy vọng phá thai, nhưng như thế sẽ trái với tôn giáo…

Hovil đã lường trước sẽ có một hồi cãi vã.

Hắn còn chưa bắt đầu nghĩ đến việc phải làm gì nếu đứa con ngoài giá thú là con lai.

Nếu cha hắn tức giận đến mức đội mồ sống dậy, không chừng có thể giúp hắn ra chủ ý.

Hắn đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng nô ɭệ nôn mửa.

Karan ngồi xổm xuống đất và nôn khan nhưng không nôn được gì. Vì cảm giác buồn nôn mãnh liệt, cộng thêm chán đời, mấy ngày nay hầu như cô chẳng ăn gì. Cô rét run, cảm giác tim đập nhanh lại ập đến, cái chết gần, cái chết gần cô đến mức có thể hiện hình trong mắt cô thành những mảng màu đen đặc hỗn loạn.

Sau đó, một cây thánh giá bạc xuất hiện trước mắt cô.

Nó phản chiếu ánh sáng âm u.

Chất liệu của những họa tiết chạm trổ rỗng tinh tế, mỏng nhẹ và trong suốt, khuôn mặt đau khổ đầy thương xót của người chịu nạn sống động như thật, tựa hồ đang nhìn cô, lại tựa hồ chẳng nhìn ai.

Karan sững sờ trong giây lát.

Hovil cúi người kéo cô dậy, lực nắm cánh tay cô rất vững vàng.

“Cút ngay, đừng có nôn trên xe.” Hắn đưa chiếc khăn tay với tâm trạng mâu thuẫn.

Hắn sẽ không bao giờ sử dụng chiếc khăn tay này nữa.

Karan cầm khăn tay che miệng.

Cô đột nhiên yên tĩnh lại, Hovil lại có chút không quen.

Qua một lát, hắn phát hiện cô đang nhìn trộm cây thánh giá trên ngực hắn, nhìn vài lần rồi lại né tránh, một lát sau lại nhìn tiếp.

Ánh mắt này làm hắn cảm thấy hơi nóng trong người.

Hắn hất mái tóc dài ra sau tai, nhẹ nhàng vuốt ve nhẫn cưới trên ngón áp út nhưng vẫn khó giảm bớt bồn chồn.

“Cô tên gì?” Hắn nghiêng đầu hỏi.

Karan ném cho hắn một cái nhìn lạnh lùng đầy ghét bỏ, sau đó cô lại che miệng nôn tiếp.

Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn rất thống khổ, như thể không thể chịu đựng được nữa.

Hovil giơ tay xem đồng hồ.

Chết tiệt, sao bác sĩ còn chưa đến!

Hắn không thể ở cùng một chỗ với đứa nô ɭệ này nữa.

Hắn lại gọi điện, bác sĩ nhanh chóng bắt máy.

“Ngài Công tước!”

“Ông đến chỗ nào rồi?”

“Còn hai km nữa, hơi tắc đường. Đúng rồi, ngài Công tước, tôi có thể hỏi là ai…”

“Nhanh lên.” Hovil tắt máy.

Hắn khóa xe lại, nói với cô nô ɭệ tái nhợt nói: “Đi lâu đài đi.”

Lúc này trời đã tối.

Hy vọng không có người hầu nào nhìn thấy bọn họ.

Ưu điểm của lâu đài cổ là có rất nhiều “lối đi bí mật”, hắn có thể mở một lối đi an toàn, sau đó đưa cô vào thư phòng nhỏ trên lầu, giống như đêm hôm đó.

Karan đi hai bước rồi dừng lại, Hovil chỉ có thể không ngừng quay đầu lại: “Có hai bước mà đi không nổi sao?”

Karan ngồi xổm xuống.

Cô nhìn giống đứa trẻ mới tập đi không muốn rời khỏi vòng tay mẹ.

Sau khi Hovil châm biếm cô trong lòng, hắn chợt nhận ra, kì thực cô cũng chỉ bằng tuổi con trai mình.

Nghĩ đến điều này đã cảm thấy không ổn.

Nếu cô thật sự có con thì ý nghĩ đó càng tồi tệ hơn.

“Đứng lên.” Hovil gõ nhẹ quyền trượng xuống đất.

Karan cực kỳ chán ghét hành động này của hắn, bởi vì luôn cảm thấy như đang huấn luyện chó.

“Cút.” Cô mắng: “Tôi đi không nổi nữa, cứ để tôi chết cóng ở bên ngoài đi.”

Hovil hận không thể cầm quyền trượng đánh cho cô ta hai cái.

Bây giờ vừa mới vào xuân, thời tiết có ấm lên đôi chút, nhưng ban đêm vẫn rất lạnh. Bên ngoài lâu đài, gió lạnh thổi rạp cỏ, bầu trời âm u, trông như sắp mưa đến nơi.

Họ giằng co gần hai phút.

Khi giọt mưa đầu tiên rơi xuống, Hovil đưa quyền trượng cho cô: "Đứng lên, tự đi đi."

Karran thậm chí không thèm nhìn.

"Cô đến tuổi nổi loạn à?" Hovil hít sâu nhìn cô.

“Ông đến thời mãn kinh hả?” Karan nhanh chóng chế nhạo.

Hovil rất muốn trị cái thói ăn nói sắc sảo này của cô ta.

“Tùy cô, cô cứ lại nơi này đi.”

Hắn vừa quay người rời đi thì trời đổ mưa.

Tầng mây xám xịt che khuất trăng sao, bầu trời ẩn hiện ánh chớp, sau đó trên đầu vang lên tiếng sấm rền. Bóng đen của tòa lâu đài in xuống bãi cỏ, trông thật dữ tợn.

Karan ôm chặt lấy mình, thở phào nhẹ nhõm.

Sau cơn mưa đêm, cỏ sẽ mọc xanh tốt hơn.

Có lẽ chúng sẽ che phủ thi thể cô.

Hoặc có lẽ sẽ biến thành một chiếc quan tài màu xanh ôm chặt lấy cô.

Trong mưa, cô nhớ lại rất nhiều chuyện.

Ví dụ như cha mẹ nuôi của mình.

Bọn họ đã có tuổi, không thể sinh con, hoàn cảnh gia đình lại không đủ điều kiện nhận con nuôi bình thường. Vì vậy, họ đã bỏ ra chút tiền mua chuộc y tá khoa sản, bế cô đi khi cô còn là một đứa trẻ sơ sinh.

Đêm trước khi bị đội hiến binh đưa đi, cô sợ hãi run rẩy trong phòng ngủ, cả đêm nghe thấy tiếng cha mẹ lớn tiếng tranh cãi trong phòng khách về số tiền họ đã mất.

Còn cả khu săn bắn đó nữa.

Cô là món quà mà Nữ hoàng ban thưởng cho các quý tộc tham gia cuộc săn bắn.

Những chiếc l*иg giam giữ bọn họ được đặt giữa một đống chiến lợi phẩm đẫm máu.

Cô bị bao vây bởi mùi tanh tưởi của cái chết, những đôi mắt đυ.c ngầu và những tiếng hô hét ngang ngược, khoái trá.

Và cả những con mồi hấp hối.

Karan trơ mắt nhìn máu của chúng chảy khô, sinh lực cạn kiệt, biến thành những chiến lợi phẩm.

Cô nghĩ: “Bây giờ mình cũng sắp trở thành một trong số chúng rồi.”

Rồi một chiếc ô đen che trên đầu cô.

Hovil quay lại lấy dù, tiện thể sai người hầu chuẩn bị bữa khuya cho Tilin.

Vậy mà đứa nô ɭệ nhỏ vừa bướng bỉnh vừa ngu ngốc này vẫn ngồi xổm ở đó.

"Rốt cuộc cô muốn thế nào?" Giọng hắn ta mơ hồ trong tiếng mưa to và sấm rền: "Tôi không cõng cô về lâu đài đâu, đừng có mơ."

Karan ngước lên.

"Tôi muốn..."

Hovil thấy mắt cô ta hơi đỏ, trông như sắp ngất đến nơi.

"Đến một nơi mà mũi tên không thể nào chạm tới." Karan nói.

Cô ta bắt đầu nói nhảm rồi!

Hovil chỉ có thể cúi xuống bế cô ta lên, đồng thời tự nhủ trong lòng, hắn chỉ trả một phần tiền lương cho bác sĩ, không thể để người ta kiêm luôn công việc của pháp y được.

Hắn điều chỉnh tư thế, dùng ô che cho cả hai, rồi sải bước nhanh chóng trở về lâu đài, đi lên bằng lối đi an toàn.

Người trong vòng tay hắn dường như nặng không hơn một con mèo, ngay cả xương cốt cũng như rỗng xốp, toàn thân chỉ có eo là mềm mại, những chỗ khác sờ vào đều thấy cộm. Hơn nữa, không biết có phải ảo giác không, hình như cô ta đang cọ vào ngực hắn.

Hovil cảm thấy da mình nhức nhối, khắp người đều khó chịu.

Chết tiệt, đây chắc chắn là triệu chứng của bệnh dị ứng tâm lý.

Karan cảm thấy hơi nóng nên cứ dụi mặt vào cây thánh giá lạnh lẽo.

Cô nhớ lần đầu gặp Hovil cũng ở khu săn bắn.

Hắn dùng súng săn bắn bị thương chân hoặc cánh của con thú, giúp Nữ hoàng dễ dàng ngắm bắn bằng cung tên.

Karan lúc đó đã nghĩ: "Mình phải trốn đến một nơi mà mũi tên không thể nào chạm tới.”

(1) Bố cục cyberpunk: thể loại này thường khắc họa một tương lai đô thị hóa cao độ, nơi công nghệ tiên tiến và cuộc sống suy đồi tồn tại song song.