Phong Cảnh Phía Dưới

Chương 9

Trong tuần tiếp theo, Hovil có chút thất thần.

Tuy rằng hắn cảnh cáo nô ɭệ phải quên hết mọi chuyện đêm đó nhưng chính hắn lại nhớ rất rõ ràng. Cảm xúc, âm sắc, hương vị, hơi thở, toàn bộ đan chéo quấn quanh trong đầu, chúng sẽ đột nhiên trồi lên trong bất kỳ hoàn cảnh nào, khiến hắn có chút bối rối.

Đó là một đêm dơ bẩn và hỗn loạn.

Nhưng trong lòng hắn, chỗ phía dưới nào đó dù cố gắng kìm nén vẫn phải thừa nhận.

Đêm đó thực sự tuyệt vời.

Nô ɭệ nhỏ bé trao thân cho hắn ngoan ngoãn nhiệt tình, đôi mắt ngân ngấn nước, tiếng nói chảy mật, cơ thể mảnh khảnh lại mềm mại, vẻ yếu ớt của cô đã thỏa mãn ham muốn chinh phục.

Hắn không dám thừa nhận mình thích cảm giác kia.

Sau một tuần rối rắm, Hovil rốt cuộc nghĩ thông suốt.

Hắn chỉ mê đắm cơ thể trẻ trung.

Không liên quan gì đến hắc nô.

Hắn sẽ không bao giờ có suy nghĩ khác về chủng tộc thấp kém, ghê tởm này.

Chắc chắn là do tác dụng của thuốc và xúc động nhất thời.

Chờ thêm một thời gian nữa, mọi thứ sẽ trở về quỹ đạo.

*

Sau khi Karan dọn vào vườn, cuộc sống tốt hơn rất nhiều.

Cô có thể ăn thức ăn giống những cô hầu gái, ngủ trên chiếc giường sạch sẽ gọn gàng. Mỗi ngày chỉ cần dành một chút thời gian bảo dưỡng thiết bị, chụp ảnh hoa hồng. Phu nhân Tilin có tài khoản insta, tài khoản do quản gia tự mình xử lý, thỉnh thoảng sẽ đăng một số nhật ký về sinh hoạt hàng ngày, và những bức ảnh Karan chụp hoa hồng cũng sẽ xuất hiện.

Biển hoa bất tận nuôi dưỡng bằng tiền tài này chụp kiểu gì cũng đẹp.

Lúc ăn cơm, Karan nghe đám hầu gái bàn tán, hoa viên hoa hồng được xây dựng khi Công tước phu nhân vừa mới kết hôn.

Đây chỉ là một việc rất nhỏ mà hắn đã làm cho Công tước phu nhân.

Nghe đám hầu gái nói, khi mới kết hôn, công tước tặng không ít món quà quý giá cho phu nhân, trong đó có chiếc váy cưới được thiết kế riêng khảm hơn bốn trăm viên kim cương, hai mươi chiếc siêu xe đỗ trong gara đến bây giờ vẫn chưa sử dụng, quyền đặt tên cho một tiểu hành tinh, vô số biết thự nghỉ dưỡng trên khắp thế giới.

Trong tuần trăng mật, cố vấn nghệ thuật của gia tộc Hovil đã đến thăm các nhà đấu giá, viện bảo tàng và nhà sưu tập tư nhân trên khắp thế giới, dùng mọi cách mua các bức danh họa mà phu nhân nhắc đến.

Vào năm cặp song sinh chào đời, công tước đã xây dựng toà tháp đôi ở trang viên Chim bụi gai. Phu nhân Tilin bắt đầu say mê bảo vệ động vật và sự nghiệp từ thiện, gia tộc Hovil đã tăng gấp đôi số tiền quyên góp làm từ thiện cho đế quốc.

Năm cậu Raphael vào trường công, nhà Hovil đã xây dựng thư viện và nhà thiên văn cho trường, nó có diện tích và quy mô lớn nhất trong số các trường học ở đế quốc.

Liệt kê những việc này khiến mọi phụ nữ trong đế quốc đều hâm mộ.

Karan nhỏ giọng hỏi: “Ngoài việc vung tiền, ông ta chưa bao giờ làm gì khác à? Ví dụ như cởϊ áσ rồi khoác cho phu nhân vào ngày trời lạnh…”

“Chỉ cần ngài ấy sẵn sàng chi tiền là đủ rồi, cô có thể đòi hỏi gì hơn ở một người đàn ông nữa đây?”

“Đứa nhỏ ngốc, người nghèo mới làm mấy trò đó. Nếu trời lạnh, ngài ấy có thể mua hết lông thú của đế quốc rồi tặng cho công tước phu nhân giữ ấm.”

Đám hầu gái nhỏ giọng nói thầm.

Hầu gái trưởng liếc xéo qua đây bằng ánh mắt sắc lẻm, bên này nháy mắt khôi phục yên tĩnh.

Karan lập tức rời khỏi nhà ăn.

Đám hầu gái đối xử với Karan cũng không khắc nghiệt.

Các cô gái sẽ lờ cô đi, lúc rảnh rỗi mới nói mấy câu.

Nhưng hầu gái trưởng khác họ.

Sự xuất hiện của bà ta và quản gia làm đám người hầu sợ hãi.

Hầu gái trưởng là một phụ nữ tóc vàng tầm 50 tuổi, có nhiều thế hệ làm việc cho nhà Hovil, đến bây giờ Karan cũng không biết tên bà ta, bởi vì đám người hầu đều gọi bà ta là “hầu gái trưởng”. Bà ta gầy như sào tre, má hóp, đôi mắt sắc bén như diều hâu, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu người khác. Bà ta huấn huyện tất cả hầu gái, bà ta vừa nhìn thấy Karan đã cau mày, như thể có người đặt cục phân dưới mũi bà ta.

Karan cảm thấy vườn hoa hồng tươi tốt như vậy nhất định là do bà ta dùng hàng mày cau có kẹp chết ruồi bọ bén mảng đến vườn hoa.

Quản gia còn lại là một người đàn ông ngoài 60 tuổi, tóc bạc trắng, mặc vest đen, đeo kính một mắt (1) gọng vàng, cao lớn khoẻ mạnh, chưa bao giờ thấy ông ta thay đổi cách ăn mặc. Karan cũng không biết ông ta tên là gì. Ông ta xuất quỷ nhập thần, ngày thường nhìn không thấy người, nhưng phàm là có người làm sai chuyện hoặc có chuyện gì đó không ổn, ông ta sẽ đột nhiên xuất hiện và mang đến bão tố chỉ trích.

(1)Kính 1 mắt:

Karan cố gắng tránh tiếp xúc với ông ta.

Còn nam chủ nhân và nữ chủ nhân của trang viên, Karan thường không nhìn thấy họ.

Cô đã ép bản thân quên hết những gì đã xảy ra đêm đó.

Nếu buộc phải nói, cô cũng chẳng nhớ nhiều lắm.

Phần lớn thời gian cô bị thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ chi phối, đầu óc như vũng bùn, sau khi tỉnh lại thì chỉ nhớ đau đớn và phẫn nộ, cô không muốn nhớ lại thêm nữa.

Quá ghê tởm.

Khi nghĩ đến việc cô bị lão già kia chạm vào, cô hận không thể cạo lớp da trên người mình.

Karan hiểu rõ tình cảnh của những người tóc đen nên cô chưa bao giờ hi vọng tìm được người đàn ông yêu thương mình. Cô thậm chí không nghĩ tới chuyện kết hôn, cô muốn vùi đầu học tập, bước vào một lĩnh vực không lấy chủng tộc, vẻ ngoài để luận đắt rẻ sang hèn, mà năng lực mới là yếu tố quyết định địa vị của một người, rồi sau đó kết bạn với người có chung chí hướng.

Nhưng Nữ hoàng ban hành pháp lệnh đã tước đoạt đường ra cuối cùng của cô, đưa cô tới nơi địa ngục bằng gạch vàng ngọc xây này.

Chỉ nghĩ đến thôi là đã thấy tuyệt vọng.

Những tiếng chuông vang lên.

Đám người hầu quay lại làm việc.

Sau một tuần, Karan bắt đầu ghét vườn hoa hồng xinh đẹp.

Cô thích ẩn mình trong phòng chứa đồ. Chờ ban đêm buông xuống, Arnold sẽ giống con dơi lẻn vào hoa viên, dẫn cô tới lâu đài sáng ngời và ấm áp.

Mỗi tối cậu ta đều có tiết học tiếng Tây Ban Nha.

Lần trước giáo viên dạy tiếng Tây Ban Nha khen ngợi cậu trước mặt cha, điều này làm cậu ta cảm thấy áp lực hơn.

Cậu ta không muốn ăn mắng vì thành tích sụt giảm, nên mỗi tối đều tới hoa viên tìm Karan hỗ trợ.

Karan rất vui lòng.

Bởi vì đây là khoảng thời gian ít ỏi cô có thể tiếp xúc với “tri thức”.

Tại sao trước kia cô lại không thấy việc học vui sướиɠ đến thế?

Hôm nay, sau khi lớp học tiếng Tây Ban Nha kết thúc, Karan không rời đi ngay.

“Làm sao đấy?” Arnold vừa thu dọn sách vở vừa thắc mắc.

Karan dựa vào cánh cửa, hỏi cậu ta: “Cậu còn cần tôi giúp đỡ môn học nào không?”

Arnold mất kiên nhẫn đuổi cô đi: “Không, mau về đi, mẹ tôi sắp đến chúc ngủ ngon.”

“Không cần thật hả?” Karan chống cửa không cho cậu ta đóng lại: “Tôi nghe nói cậu lại đổi giáo viên dạy Hóa học.”

“Không cần cậu quản, mau cút ra ngoài!” Arnold thô bạo kéo cô ra nhưng nói rất nhỏ: “Đừng dùng biện pháp này để tiếp cận tôi.”

Karan cười nhạo một tiếng, quay người rời đi.

Thằng nhóc này giống cha như đúc, chú ý quá mức vào bản thân, bóp méo nhận thức.

“Khoan đã!” Arnold đột nhiên kéo cô lại.

“Sao thế, cậu đổi ý à?” Karan quay đầu lại.

“Suỵt, tôi nghe thấy tiếng của anh tôi.” Arnold hạ giọng, kéo Karan trở về, trên trán đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Karan nghiêng tai lắng nghe, chẳng nghe thấy gì.

“Cốc cốc cốc!” Tiếng đập cửa vang lên.

“Mau trốn đi!” Arnold túm tay Karan khiến cô đau: “Nơi này, tủ giày!”

“Tôi không…”

“Mau vào đi!” Arnold đẩy mạnh cô vào đó: “Nếu bị phát hiện, tôi sẽ nhấn chìm cậu xuống hồ!”

“Arnold, em ngủ rồi sao?” Raphael ở bên ngoài hô.

“Chưa! Từ từ, em đang… em đang sắp xếp sách giáo khoa!” Arnold đóng tủ giày lại, sau đó vội vã mở cửa để Raphael vào, chột dạ đến ứa ra mồ hôi lạnh.

Raphael vừa thấy đã biết em trai không làm chuyện tốt.

“Em đốt sách giáo khoa hả?”

“Không…” Arnold nôn nóng nói sang chuyện khác: “Có chuyện gì thế? Đã trễ thế này…”

Arnold không ngừng nhìn sang tủ giày, Raphael chú ý tới nhưng sự chú ý của cậu ta không ở đây.

“Em có cảm thấy gần đây cha mẹ có vấn đề gì không?”

Raphael ngồi xuống sô pha đối diện tủ giày, Arnold đột nhiên phát hiện góc áo của Karan bị kẹp trong khe tủ, da đầu cậu ta tê dại.

“A… có sao…” Arnold ấp úng.

Cậu ta tới gần cửa hiên, định che khuất chỗ bị lộ ra ngoài.

“Không có á?” Raphael đột nhiên nâng tông giọng chất vấn: “Lúc bọn họ ăn cơm còn không nói chuyện với nhau.”

“Bọn họ có bao giờ nói chuyện đâu.” Arnold nói rất nhanh, cậu ta cũng chẳng biết mình đang nói hươu nói vượn cái gì: “Ăn cơm không thể nói chuyện, đây là lễ nghi chúng ta được học từ nhỏ.”

Raphael nghi ngờ nhìn em trai: “Bọn họ còn chẳng thèm nhìn nhau, em không cảm thấy có vấn đề sao? Hơn nữa em thích nhất nói chuyện trong bữa ăn, mấy thứ lễ nghi này trước nay em có tuân thủ đâu.”

“Gần đây em học giỏi rồi.” Arnold ho khan nói, “A… khụ khụ khụ!”

Cậu ta cảm thấy cửa tủ sau lưng mình di chuyển.

Karan trốn trong ngăn cuối cùng của tủ giày, sắp bị ngạt thở, cô gõ nhẹ cửa tủ nhắc nhở Arnold.

Arnold liều mạng ho khan, dùng sức chặn cửa lại.

Raphael lo lắng nhìn em trai: “Em bị bệnh ư? Trời lạnh như thế, đáng ra em nên mặc thêm áo…”

Raphael đi qua chỗ tủ quần áo, định lấy thêm quần áo cho Arnold.

Arnold kinh hoảng ngăn anh trai: “Em không bị cảm, em chỉ bị sặc, bỗng nhiên em cũng cảm thấy cha mẹ có vấn đề.”

Raphael dừng lại: “Em cũng thấy vậy sao?”

“A…” Arnold cố gắng nghĩ cách bịa chuyện: “Đúng vậy, em cảm thấy… ừm… dạo này cha tương đối… hòa ái?”

“Đúng thật.” Raphael nghiêm túc nói: “Có thể do chiến sự ở mặt trận phía đông có tin tức tốt. Mẹ có chút không vui vì mẹ không thích chiến tranh. Có lẽ vì chuyện này mà hai người mới cãi nhau.”

Vớ vẩn, cha mẹ chưa bao giờ cãi nhau về những chuyện thế này.

Phải nói, trong trí nhớ của Arnold, cha mẹ chưa bao giờ cãi nhau.

Bọn họ luôn nhất trí ý kiến, hòa thuận khiến người khác hâm mộ.

Mười sáu năm qua, lần duy nhất họ bất đồng ý kiến là bởi vì anh trai học trường công.

Mẹ phản đối kịch liệt nhưng cha hy vọng mọi chuyện diễn ra tự nhiên.

Cuối cùng anh trai vẫn học trường công, qua việc này có thể thấy cha là ông chủ của nhà Hovil.

Raphael nghiêm túc hỏi: “Em có biết buổi tiệc gây quỹ từ thiện mà mẹ tham gia mấy hôm trước không? Anh đọc báo thấy ảnh chụp chung, mẹ đứng cùng người đứng đầu một tổ chức phúc lợi xã hội, đó là người vừa mới tổ chức biểu tình phản chiến. Chẳng lẽ mẹ công khai phản đối chính kiến của cha sao?”

“Lạy Chúa, chỉ là chụp ảnh chung trong bữa tiệc thôi mà! Có khi mẹ còn chẳng biết người đứng cạnh mình là ai. Mẹ không cần thiết phải biết tất cả mọi người trong bữa tiệc, phải không nào?”

Arnold cảm thấy chiếc tủ chấn động càng ngày càng kịch liệt.

Cậu ta phải đuổi Raphael đi ngay.

Raphael vẫn đang lải nhải, xua tay nói: “Nhưng dù cho mẹ không biết chuyện, truyền thông cũng sẽ bắt gió bắt bóng! Gần đây em có thấy bài báo nào về việc này không? Không có! Chẳng có ai nhắc đến chuyện này! Nhất định là cha đã giải quyết… Bọn họ vì việc này mới cãi nhau. Em nghĩ có biện pháp nào khuyên can không? Nếu họ hỏi chúng ta nghĩ gì về chiến tranh, chúng ta phải trả lời thế nào để cha vừa lòng mà không làm mẹ buồn lòng…”

Karan chỉ mong cậu ta đừng cân nhắc nhiều như vậy, cô sắp tắt thở đến nơi rồi đây này.

Arnold mở hé cửa tủ, gót chân đẩy góc áo thò ra ngoài của Karan, định nhét nó vào tủ.

“Chân em làm sao vậy?” Raphael đột nhiên dừng thao thao bất tuyệt.

Arnold sợ tới mức đứng không vững, ngã nhào về phía trước.

Cậu ta mở cửa tủ, Karan thở phì phò lăn ra ngoài.

Phòng ngủ chìm trong im lặng, cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên.