Ngoại trừ lúc giáo viên tiếng Tây Ban Nha báo điểm cho cha, Arnold chưa bao giờ trải qua thời điểm đáng sợ như vậy.
Anh trai cậu ta nhìn nô ɭệ dưới đất với gương mặt vô cảm.
Cửa phòng vang lên có tiết tấu.
Karan chật vật bò dậy khỏi mặt đất, mái tóc đen của cô như đám mây đen che phủ trái tim Arnold.
“Arnold, con ngủ rồi à?”
Là giọng mẹ.
Raphael bình tĩnh nói: “Em còn thất thần làm gì? Giấu cậu ta đi.”
Arnold vội vàng mở tủ giày.
“Em muốn cậu ta chết vì ngạt thở ư?” Raphael ngăn em trai: “Dẫn cậu ta trốn vào WC.”
Không cần Raphael nhắc, Karan đã nghiêng ngả lảo đảo vọt vào WC.
Sau khi cô đóng cửa lại, Raphael mở cửa phòng ngủ.
Tilin phu nhân đứng ngoài cửa, bà mặc một chiếc váy dạ hội giản dị với chiếc khăn lụa màu xanh lơ trên cổ, làn da mịn màng, trang điểm thanh lịch tao nhã. Raphael nhìn ra mẹ mới làm móng tay, mái tóc thoảng hương thơm.
“Sao con không ở phòng mình?” Bà nhíu mày thắc mắc khi thấy Raphael mở cửa.
Raphael hơi hé miệng, lúc này Arnold chạy ra nói: “Mẹ ơi, con đang nói chuyện với anh, không nghe thấy mẹ gõ cửa!”
Tilin dịu dàng nhìn con út, đau lòng xoa
mặt con, vuốt phẳng vạt áo cho cậu.
“Con yêu của mẹ vất vả quá, con đúng là đứa trẻ ngoan ngoãn, chăm chỉ, ham học.”
Raphael không nói một lời.
“Đừng quá mệt mỏi, nếu muốn đi chơi thì cứ ra ngoài giải trí chốc lát đi. Mẹ nghe nói gần đây có đoàn xiếc thú lưu diễn, con muốn đi cùng bạn bè không? Đi cùng anh con cũng được.”
“Không, không cần ạ.” Nghĩ đến Karan trong WC, lưng Arnold như bị kim châm, chẳng muốn nhiều lời với mẹ thêm câu nào nữa.
Tilin lại vuốt mặt cậu: “Được rồi, nếu con thiếu tiền tiêu vặt thì cứ tìm mẹ.”
Raphael vẫn luôn giữ im lặng rốt cuộc nhịn không được nói: “Mẹ, nó không biết dùng tiền. Mẹ đã quên lần trước nó mua 30 con thiên nga đen phóng sinh ở hồ nhà chúng ta, cuối cùng kinh động tổ chức bảo vệ động vật à?”
Tilin nhíu mày: “Con cũng có tiền tiêu vặt mà Raphael, đừng có tranh giành với em.”
“Con không…” Raphael nhấp miệng: “Con đã biết, thưa mẹ.”
Tilin cưng chiều cười với Arnold: “Đi ngủ sớm một chút, ngày mai mẹ sẽ đến gọi con dậy, đồ lười. Raphael, con cũng đi ngủ đi, đừng quấy rầy em.”
Raphael rời khỏi phòng, Arnold lưu luyến không rời nhìn anh trai.
Chờ phu nhân Tilin về phòng ngủ, Karan mới ra khỏi WC.
“Công tước phu nhân không thích Raphael à?” Cô hỏi trắng ra.
Arnold cứng đờ: “Liên quan gì đến cậu, mau cút về hoa viên.”
“Rõ ràng bà ấy thiên vị cậu.” Giờ đây Karan không sợ Arnold, cô nhún vai nói: “Raphael nói gì cũng sai, cậu ta chỉ thở thôi cũng đã sai rồi.”
Cô không hiểu tại sao lại như vậy.
Rõ ràng Raphael trầm tĩnh hơn Arnold, thành tích cũng xuất sắc hơn.
Hơn nữa hai người bọn họ sinh đôi, họ phải quan trọng như nhau trong mắt cha mẹ chứ?
“Không… liên… quan… đến … cậu!” Arnold phẫn nộ đẩy cô ra khỏi cửa.
“Được, tôi đi đây.” Karan mỉa mai, học giọng điệu cưng chiều của Tilin sủng nói: “Chúc bảo bối của mẹ ngủ ngon.”
“Cút!” Arnold chỉ muốn bóp chết cô ta.
Karan từ an toàn thông đạo rời đi, về hoa viên.
Buổi tối nơi này không bật camera nên tương đối an toàn.
Cô mở cửa phòng chứa đồ, phát hiện bên trong có người.
“Vì sao cậu ở trong phòng Arnold?” Raphael đứng trong bóng tối, mái tóc ngắn màu trắng của cậu ta được phủ một lớp ánh trăng mỏng.
Karan đột nhiên ý thức được cái gì.
Arnold có mái tóc dài và thẳng, ánh mắt cao ngạo quái đản, gần như phiên bản thu nhỏ của cha cậu ta.
Raphael có mái tóc ngắn và xoăn, ngày thường điềm tĩnh và ít nói, không có khí thế mạnh mẽ áp đảo như vậy.
Có lẽ sự giống nhau này khiến phu nhân Tilin thiên vị con trai út hơn.
“Tôi đến đó để dạy tiếng Tây Ban Nha cho em trai cậu.” Karan không chút để ý đáp lại Raphael: “Đúng rồi, tôi đã ngủ với cha cậu.”
Hai câu này nối tiếp nhau khiến Raphael thấy khó tiêu hóa.
“Cậu bị hoang tưởng hả?” Cậu ta hỏi thong thả lại gian nan.
“Phu nhân Tilin đã thêm gì đó vào bữa ăn khuya, đúng lúc tôi có mặt tại lâu đài để dạy tiếng Tây Ban Nha cho Arnold, sau đó xảy ra chuyện. Cảm ơn cậu đã đưa tôi tới chỗ bác sĩ để lấy thuốc.”
Raphael thấy khóe miệng Karan châm biếm, dần dần ý thức được cô đang nói thật.
Hơn nữa thời gian cô nói đều ăn khớp.
Bắt đầu từ đêm đó, cha mẹ trở nên kì lạ.
Karan nhẹ nhàng nói: “Phu nhân Tilin hẳn là không biết. Cha cậu xong việc thoạt nhìn hận không thể gϊếŧ tôi diệt khẩu, ông ta khẳng định sẽ không chủ động nói với mẹ cậu.”
Raphael mất rất nhiều thời gian mới khôi phục khả năng ngôn ngữ.
“Cậu uống thuốc đủ liều đấy chứ?”
Karan không thể không khâm phục sự lý trí của cậu ta: “Đương nhiên.”
Raphael nhẹ nhàng thở ra: “Vậy thì tốt…”
Phòng chứa đồ chìm trong im lặng.
Đôi mắt sắc lẻm của Karan nhìn chằm chằm Raphael.
Raphael quên sạch những câu hỏi lúc đầu mình định chất vấn, tâm trí của cậu tràn ngập suy nghĩ về người cha theo chủ nghĩa phát xít ngủ với bạn học tóc đen của cậu.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài có thể làm danh dự gia đình Hovil sụp đổ.
“Tốt nhất cậu nên chạy trốn trước khi cha tôi phục hồi tinh thần.” Giọng nói của Raphael căng thẳng như sợi dây thép sắp đứt: “Tôi cảm thấy ông ấy sẽ gϊếŧ người. Hơn nữa cậu có uống thuốc theo hướng dẫn sử dụng không đấy? Cậu có uống liều dành cho người trưởng thành không?”
“Thuốc này có liều dành cho trẻ vị thành niên à mà hỏi vậy?”
“…” Raphael đau đầu: “Mọi loại thuốc đều có tỉ lệ thất bại, để hôm nào tôi tìm que thử thai cho cậu.”
Karan cười thành tiếng: “Nếu có thai thật, cậu giúp tôi phá thai ư Raphael?”
Raphael càng ngày càng hít thở không thông, cậu ta mở cửa sổ cho thoáng khí.
Karan chẳng hề để ý: “Cha cậu 38 tuổi rồi, không thể một lần dính ngay…”
“Tôi không muốn thảo luận chuyện này với cậu.”
Đây là lần đầu tiên Karan thấy Raphael tức giận .
“Chết tiệt…” Cậu ta chửi thề: “Chết tiệt, không được để mẹ tôi biết chuyện này. Bà ấy sẽ đệ đơn ly hôn. Trong lịch sử gia tộc Hovil chưa từng xảy ra tai tiếng như vậy! Tại sao cậu lại nói điều này với tôi?”
“Vì làm cậu đau đầu.”
Karan khoanh chân ngồi xuống mép giường, tư thế của cô không giống những cô gái quý tộc mà Raphael quen biết.
“Ở trang viên này, chỉ có cậu cùng phe với tôi. Raphael, tôi chân thành biết ơn cậu.”
Raphael sắp phát điên: “Tôi chẳng giúp được gì! Hy vọng chiến tranh phía đông có thể khiến cha tôi quên xử lý cậu… Trời ạ, cậu đừng xuất hiện trước mặt cha tôi, để ông ấy cho rằng cậu đã chết.”
Sắc mặt Raphael quá kém, Karan cũng không kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu ta nữa.
Cô cười nhạo nói: “Yên tâm đi, tôi ước gì vĩnh viễn không gặp phải ông ta.”
Đây chính là lời nói thật.
Nhưng hiện thực thường không như mong muốn.
Thứ bảy, công tước hẹn hò với phu nhân ở vườn hồng.
Bọn người hầu đều bị đuổi đi, Karan bị khóa vào phòng điều khiển.
Cô có thể nhìn ra bên ngoài qua tấm kính một chiều, nhưng bên ngoài không nhìn thấy cô.
Dưới ánh nắng rực rỡ hiếm hoi của mùa đông.
Công tước phu nhân mặc váy dài ren thiếu nữ, che dù, ngồi trên bàn trà và ngửi mùi hương của những bông hoa tươi vừa hái.
Công tước ngồi đối diện vợ, bộ vest trắng của hắn được trang trí bằng những sợi xích mạ vàng, hoà hợp với màu tóc, vừa thấy đã biết không nghiêm túc lựa chọn trang phục. Trước mặt có một tờ báo nhưng hắn không đọc, thậm chí còn không động đến tách hồng trà.
“Dạo này thế nào?” Trong bầu không nặng nề, Hovil tìm đề tài.
“Dạo này thế nào?” Tilin lặp lại, cười lạnh nói: “Chúng ta sống chung dưới một mái nhà, anh không cảm thấy câu hỏi này thật nực cười sao?”
Hovil chẳng cảm thấy có vấn đề gì: “Nhưng phần lớn thời gian trong ngày chúng ta không ở cùng nhau, quan tâm một chút thì có sao đâu.”
Gần đây Tilin rất ổn.
Các cuộc triển lãm tranh vẫn tuyệt vời như thường lệ, các vở opera hay, những chiếc váy dạ hội đều rất đẹp, khi các chị em oán giận về những ông chồng của mình, cô cũng có thể đúng lúc khoe trang sức mà Hovil tặng cô.
Chẳng thiếu thứ gì.
Mọi thứ đều tốt.
Tilin im lặng uống ngụm trà.
Hovil thấy Tilin không nói lời nào, tâm trạng càng tệ hơn.
“Anh chỉ hỏi một chút thôi mà. Em cũng không biết dạo này anh thế nào, đúng không?”
“Tôi không có hứng thú.” Tilin lạnh như băng: “Chẳng qua chỉ là chiến tranh phía đông.”
Hovil bình tĩnh nói: “Em cố ý muốn tìm lý do cãi nhau sao? Nếu cần xin lỗi, anh cũng có thể…”
“Anh lại định mua tranh gì cho tôi đấy?”
Hovil hơi kinh ngạc: “Bức tranh lần trước em nhắc tới… tên gì nhỉ? 《 Mùa xuân 》thì phải?”
“《 Mùa xuân mục đồng 》.” Tilin mặt vô biểu tình: “Lần trước tôi nhắc tới nó có nói người vẽ ra thứ chất thải công nghiệp ấy như cắn 200 cân thuốc rồi nhét đầu vào bồn cầu xoay tròn 300 vòng. Anh căn bản không nghe tôi nói chuyện, Edmund.”
Hovil bỗng nhiên cảm thấy xa lạ.
Tilin gọi tên của hắn.
Từ khi quen biết đến bây giờ, cô đều gọi hắn là “Hovil”.
Bởi vì hắn chính là gia tộc.
Tilin bình tĩnh nói: “Tôi cũng không thích váy cưới được may riêng khảm 400 viên kim cương mà tôi thích cái vương miện đá quý xanh nước biển kìa.”
Hovil kinh ngạc.
Đây là chuyện lúc kết hôn, không ngờ Tilin còn nhớ rõ.
Hắn cũng nhớ rõ: “Vương miện đá quý cùng kiểu dáng với Nữ hoàng.”
Tilin múa may tay nói: “Tôi cũng không thích đỉnh nhọn của tháp đôi, tôi muốn mái vòm.”
“Vì sao em không nói cho anh?”
“Bởi vì anh đã mời kiến trúc sư thiết kế nhà hát đế quốc vẽ bản phác thảo!”
“Có thể bảo người ta sửa lại mà? Khác mỗi đỉnh nhọn và mái vòm thôi.”
Tilin nhìn gương mặt khó hiểu của Hovil, sự bất mãn kìm nén đã lâu nháy mắt bùng nổ.
Cô lớn tiếng nói: “Ngay cả cái vườn hoa hồng này nữa! Cũng chẳng phải thiết kế tôi muốn! Anh có nhìn thấy cái mái nhà bằng kính trong suốt này không?”
Hovil ngẩng đầu: “Thấy… không phải nó rất rộng thoáng sao?”
Tilin giơ cao ô che nắng, nói từng câu từng chữ: “Nó buộc tôi phải bung dù dạo hoa viên của tôi suốt 20 năm. Anh biết tôi phải mua bao nhiêu chiếc dù, mỗi ngày phải tốn bao nhiêu thời gian trước gương, mới có thể chuẩn bị trang phục hẹn hò không?”
Cô giơ cao tay lên, ném chiếc dù đi, im lặng hồi lâu.
“Tôi muốn qua nhà chị gái ở một thời gian.”
Đây là muốn ở riêng.
Hovil không hiểu tại sao lại thành ra thế này.
Hắn rà soát cẩn thận, ngoại trừ sự cố ở phòng để đồ mà Tilin không biết, gần đây hắn chưa làm việc gì chọc cô tức giận.
Cô tức giận vô cớ với hắn.
“Tilin… đừng như vậy.” Hovil nhặt chiếc ô lên, ý đồ giữ lại: “Nếu em muốn tách ra bình tĩnh một chút, em có thể ở lâu đài, dù sao chúng ta cũng không thường xuyên gặp mặt…”
Giáo dưỡng của Tilin không cho phép cô trợn trắng mắt.
Nhưng cô vẫn không nhịn được trợn trắng mắt: “Hẹn gặp lại.”