Phong Cảnh Phía Dưới

Chương 8

Chương 8

Lịch trình một ngày của Tilin rất bận rộn.

Buổi sáng cô xem triển lãm tranh văn hoá phục hưng, giữa trưa ăn liên hoan ở nhà hàng Sky Garden cùng các chị em, buổi chiều đi xem buổi hoà nhạc của dàn nhạc giao hưởng thành phố, buổi tối có một bữa tiệc rượu gây quỹ từ thiện, thậm chí sau khi kết thúc tiệc rượu, cô còn đi nghe opera vào đêm khuya.

Trước khi đi, cô tạm biệt cậu con út Arnold mà mình yêu chiều nhất.

“Không cần miễn cưỡng bản thân, con yêu, con đã làm tốt lắm rồi.”

Arnold phiền chán khảy tóc: “Con kém xa anh con.”

“Con vĩnh viễn là tốt nhất.” Tilin ôn hòa vuốt lại thái dương cho con trai: “Anh con ở chung với đám tiện dân quá lâu, sớm hay muộn sẽ nảy sinh thói hư tật xấu.”

Arnold hất tay mẹ ra, bực mình nói: “Anh ấy không có.”

Tilin nắm chặt cổ tay con, thong thả ung dung đè những lọn tóc rối tung của cậu cho bằng: “Mẹ nghe nói anh con là bạn học của đứa nô ɭệ mới tới, cứ nghĩ tới đó là mẹ hết muốn ăn.”

Cô dịu dàng nói: “Bảo bối nhỏ của mẹ, sao tóc con lại rối bù như vậy, có phải do gần đây thiếu người hầu không? Chà, chưa bao giờ trang viên Chim bụi gai phải trải qua những ngày khổ cực thế này, không đến 20 người hầu trong cả lâu đài…”

Arnold lạnh lùng nói: “Cha nói cắt giảm 45% kinh phí là để mua sắm vũ khí cho mặt trận phía đông.”

Tilin nhíu mày, thở dài: “Không sai, tiền là dùng để hỗ trợ chiến tranh… nhưng vì sao đàn ông luôn muốn chiến đấu?”

“Vì vinh quang cho đế quốc!” Arnold chán ghét sự nhẹ nhàng bâng quơ của mẹ: “Mẹ thì biết cái gì?”

Tilin cau mày.

“Chú ý giọng điệu của con.”

“Được rồi đấy, mẹ mau đi xem diễn nghe ca đi.” Arnold ném tay mẹ ra, bực bội đóng cửa lại.

Tilin hỏi mấy hầu gái phía sau: “Đến mái tóc của cậu chủ mà các cô cũng không xử lý được à?”

Nhóm hầu gái sợ hãi xin tha thứ.

Kỳ thật chuyện này không trách được bọn họ.

Buổi sáng cậu chủ ngủ nướng, các cô không gọi dậy được.

Hầu gái trưởng giải thích, hiện tại phần lớn người hầu chỉ làm việc ban ngày, việc vặt đều dồn vào sáng sớm, các cô bận việc làm không xuể.

Hầu gái trưởng cung kính nói: “Phu nhân, tôi nghe nói Nữ vương tặng một nô ɭệ tới trang viên…Vì sao chúng ta không dùng nô ɭệ đó?”

“Không được!” Tilin lập tức phản đối: “Đừng có nghĩ đến việc này, Hovil sẽ tức giận.”

Hầu gái trưởng khéo léo đề nghị: “Có thể để cô ta làm việc trong vườn hoa hồng, sau đó điều người làm trong hoa viên vào lâu đài.”

Tilin đồng ý ý kiến này, nhưng vẫn có chút không yên tâm: “Nếu cô ta làm héo dù chỉ một cành hồng của tôi…”

“Cô ta sẽ trở thành phân bón cho hoa ngay lập tức.” Hầu gái trưởng cung kính nói.

Sau đó không lâu, Karan bừng tỉnh trong nhà gỗ hoa viên.

Mấy cô hầu gái xông tới, đổi quần áo mới cho cô, sau đó đưa cô tới hoa viên hoa hồng.

Mấy cô hầu gái đều là mỹ nhân hạng nhất, dáng người cao ráo, tỉ lệ 3 vòng chuẩn, kiểu tóc, quần áo giống nhau, ngay cả biểu cảm trên gương mặt cũng có vài phần hao hao nhau, mỗi bước chân đoan trang chính xác như đo đạc. Nếu không phải gương mặt khác biệt, Karan thậm chí nghi ngờ các cô gái này là đa bào thai.

Cô từng nghe nói hầu gái của lâu đài Chim bụi gai có trình độ học vấn cao hơn giáo sư đại học, xinh đẹp và trang nhã hơn những cô gái tham gia cuộc thi sắc đẹp, trải qua thời gian dài bồi dưỡng huấn luyện và cạnh tranh khốc liệt mới được làm việc chính thức. Họ trở thành hình mẫu cho những người làm trong ngành dịch vụ của đế quốc.

Rất nhiều thường dân và tiểu quý tộc đều tranh nhau sứt đầu mẻ trán để vào trang viên.

Bởi vì đây là cơ hội một bước lên trời.

Nếu là phụ nữ, có thể mưu đồ nhiều thứ hơn nữa.

Các cô gái không dám trêu chọc Công tước lớn tuổi, nhưng chẳng phải trang viên còn hai tiểu Công tước tuổi dậy thì đấy sao?

Một “sai lầm” màu hồng với bọn họ đều có thể mang lại tiền lời lớn.

Nhưng hầu gái trưởng diều hâu nhìn chằm chằm các cô nên tạm thời vẫn chưa có ai thành công.

“Từ hôm nay trở đi, cô phụ trách trông giữ hoa viên hoa hồng.” Một hầu gái mặt không cảm xúc nói với Karan: “Đây là hoa viên Công tước xây cho phu nhân. Nhiệt độ, độ ẩm, ánh sáng trong vườn đều do máy tính cài đặt và tự động điều chỉnh, không cần cô quản nhiều. Cô chỉ cần bảo đảm thiết bị vận hành tốt, môi trường sạch sẽ ngăn nắp là được. Khi cô làm việc vào ban ngày, tất cả camera theo dõi sẽ bật, không có góc chết, đừng nghĩ đến việc lười biếng, càng không nên giở trò.”

Theo dõi.

Đây là một trong những lý do chính khiến Karan không nghĩ tới việc bỏ trốn.

Một lý do quan trọng khác là sức khoẻ cô không tốt, không thể chạy trốn khỏi một trang viên cổ xưa có đến 700 mẫu (1) đất hồ nhân tạo.

700 mẫu: 2.520.000 m2

Karan gật đầu.

Hầu gái chỉ cho cô cách kiểm tra hoạt động của thiết bị, sau đó sắp xếp cô ở phòng để đồ trong hoa viên.

“Ít nhất nơi này ấm áp như mùa hè, còn có giường và chăn nữa.”

Karan yên lặng an ủi bản thân.

Cô cảm thấy có thể tháo dỡ thiết bị, tạo đường ngắn, cắt nguồn điện, sau đó nhân cơ hội bỏ trốn.

Nhưng chẳng mấy chốc cô lại phát hiện hệ thống cung cấp điện cho lâu đài độc lập.

Ngoài ra còn có vài nguồn điện dự phòng.

Cô hầu gái vẫn còn lải nhải: “Các buổi chiều thứ bảy, công tước và phu nhân sẽ đến nơi này uống trà, cô cần phải tránh xa. Đương nhiên, ngày thường cô cũng phải hạ thấp sự tồn tại của mình, chẳng có ai trong trang viên Chim bụi gai thích nhìn thấy người tóc đen chạy lung tung.”

Cô ta đưa cho Karan một chiếc khăn trùm đầu màu trắng, bảo cô trùm lên tóc.

Karan cười nhạo sự ngu muội của cô gái này.

“Cô có thể cạo trọc đầu tôi hoặc nhuộm tóc tôi thành màu vàng, nhưng điều đó sẽ không thay đổi được sự thật tôi sinh ra với mái tóc đen và tôi tự hào vì điều đó.”

Hầu gái nghe xong cũng không tức giận, thậm chí cô ta còn không có bất kỳ thay đổi cảm xúc nào.

“Nói ít thôi, nô ɭệ tóc đen.” Cô ta bình tĩnh nói: “Ẩn mình là cách sinh tồn quan trọng nhất trong quãng đời còn lại của cô.”

Karan cảm thấy như vừa đấm vào miếng bọt biển.

Đám hầu gái nhanh chóng rời đi.

Hoa viên rộng lớn chỉ còn một mình Karan.

Cô vất khăn trùm đầu đi, nằm trên con đường lát đá cuội giữa những bụi hoa hồng, ngắm nhìn những đám mây trắng bay qua mái vòm kính trong suốt. Mặt trời vừa mới ló dạng, xung quanh vẫn hơi u ám, dường như toàn bộ thế giới chỉ còn mình cô.

Cô không hề biết rằng, có một đôi mắt xanh đang theo dõi cô qua camera giám sát.

Sau khi Tilin rời đi, Hovil trở lại phòng ngủ chính, không ôm chút hy vọng nào tìm thuốc tránh thai khẩn cấp.

Màn hình LCD gắn trên tường phòng ngủ sáng lên.

Có lẽ Tilin quên tắt đi, mỗi sáng và tối cô đều phải kiểm tra vườn hoa hồng của mình.

Hovil định tắt nó đi nhưng thoáng nhìn thấy một mái tóc đen tuyền ở góc màn hình.

Hắn cầm điều khiển từ xa, chuyển sang camera trên cao, phát hiện đứa nô ɭệ kia chạy vào hoa viên.

Cô nhắm mắt nằm trên đường đá sỏi giống một chú cừu hoạt bát đang mệt mỏi. Đôi tay giang rộng của cô đè cong hoa hồng, hai chân gập lên, chiếc váy tốc lên đùi.

Tất cả là do chất lượng camera quá tốt, Hovil có thể thấy dấu tay trên đùi cô.

Hắn nhớ lại những thứ mình phải tắm suốt hai giờ để quên mất.

Hắn nhớ tới bộ phận nào đó của cơ thể mình làm gì khi hắn đang ấn tay lên chỗ đó.

Hovil bực bội ấn nút điều khiển từ xa, tắt camera đi.

Màn ảnh chuyển từ phía trên qua phía trước, đập vào mắt là những bông hồng đỏ và cặp đùi trắng bóc như tuyết.

“Công tước, ngài có trong phòng không?” Bên ngoài có tiếng hầu gái hỏi thăm.

Hovil cảm thấy hoảng hốt.

Hắn rút nguồn điện, nhanh chóng mở cửa, bình tĩnh đáp lại.

“Có chuyện gì?”

“Giáo viên mới của cậu chủ đã tới, người này đến từ đại học công nghiệp của đế quốc…”

Hovil vừa nghe vừa cúi đầu liếc chiếc đồng hồ thạch anh.

Vừa rồi hắn ngớ ngẩn đứng thừ người ít nhất mười phút nhìn đùi cô ta.