Lâm Thi Duẫn đứng tần ngần trước ô cửa phục vụ.
Giá của mỗi suất ăn ở đây đều vượt quá dự tính của cô, ngay cả món mì chay rẻ nhất cũng cần đến 80 tệ một bát.
Trường học này có đơn vị tiền tệ riêng sao?
Lâm Thi Duẫn siết chặt tấm thẻ ăn trong tay, bên trong là tiền ăn do trường tài trợ. Nhưng với mức giá này, chưa đến nửa tháng thì tiền trong thẻ sẽ hết sạch.
“Lâm Thi Duẫn?” Vân Linh từ khu bếp đi ra, tay còn cầm chiếc muôi lớn quen thuộc của các cô cấp dưỡng, trên người vẫn đeo tạp dề.
“Vân Linh? Sao cậu lại ở trong này?”
“Tớ làm thêm mà.”
Đồ ăn ở đây toàn loại hảo hạng, giá cả cũng "đẹp" lắm, nên đương nhiên cô phải tìm cách để có cái ăn rồi.
Vì vậy cô đã đi hỏi từng nhà ăn một, cuối cùng tìm được chỗ này.
Tuy không có lương, nhưng chỉ cần làm việc một tiếng là có thể đổi lấy một bữa trưa miễn phí.
Sau khi thân với bếp trưởng, thỉnh thoảng ông ấy còn lén cho cô thêm đồ ăn, các cô chú khác cũng hay dúi cho cô đồ ăn vặt và trái cây.
Vân Linh rất thích công việc này.
Cô nhìn Lâm Thi Duẫn có vẻ lúng túng trước mặt, đại khái cũng hiểu được tình cảnh khó xử của bạn mình.
“Nếu cậu không ngại, tớ vừa hay có một phần ăn dư ở đây, không nhiều lắm, nhưng cũng đủ ăn lửng dạ. Cậu lấy không?”
Đường quai hàm của Lâm Thi Duẫn căng cứng, dường như có chút khó xử không muốn nhận. Nhưng nhớ tới lời mẹ dạy, cô do dự một lúc rồi vẫn gật đầu.
“Nhắc mới nhớ, chẳng phải trước đây cậu rất hứng thú với học sinh được tài trợ mới đến sao? Sao hôm nay thấy cậu chẳng nói năng gì mấy?”
“Thôi bỏ đi. Nhìn là biết không hợp với tớ rồi. Cậu hỏi Trì Thịnh mà xem, tớ đảm bảo tên đó cũng nghĩ giống tớ.”
“Sao lại nói vậy?” Từ Trạch huých vai Trì Thịnh.
“Người thú vị, một người là đủ rồi.”
Nhóm Trì Thịnh vừa nói chuyện vừa đi về phía ô cửa chỗ Vân Linh đang đứng.
“Vậy mấy cậu đợi tớ một lát. Cô ơi, phiền cô trông giúp cháu một lát.”
“Đi đâu?”
Vân Linh vừa định vào khu bếp thì bị Trì Thịnh gọi lại.
“Lấy chút đồ, mấy cậu cứ xếp hàng trước đi, xem muốn ăn gì.”
Nhóm Trì Thịnh cũng không làm khó cô, thật sự ngoan ngoãn xếp hàng sau lưng Lâm Thi Duẫn.
Lâm Thi Duẫn mặt căng thẳng, không quay đầu lại. Mấy người kia cũng không chú ý đến sự tồn tại của cô, tiếp tục câu chuyện ban nãy.
“Cười chết mất, mấy cậu không biết lúc trong lớp tớ suýt không nhịn được cười phá lên đâu. Không ngờ đại thiếu gia Trì Thịnh nhà mình cũng có ngày bị bẽ mặt như thế này.” Mộc Trạch khoác tay lên vai Trì Thịnh, bị cậu ta sa sầm mặt gạt ra.
“Năm tệ.” Chu Vãn Lê cũng không nhịn được cười. “Đúng là không biết ai sỉ nhục ai.”
“Cả cái trường này, người dám đối xử với cậu như vậy, tớ thấy cũng chỉ có một người đó thôi.”
“Lục Nghị Thành, sao cậu cũng hùa vào thế?” Sắc mặt Trì Thịnh càng sa sầm thêm mấy phần.
“Chứ sao nữa, thế mà cậu ấm nhà họ Trì chúng ta lại phải nhịn cái tính công tử của mình. Cũng là học sinh được tài trợ, sao không thấy người khác có được đãi ngộ này nhỉ.”
Mộc Trạch trêu chọc Trì Thịnh, cậu ta cũng không nương tay, đưa tay định khóa cổ bạn mình. Hai người đang đùa nghịch thì Vân Linh cũng vừa lúc từ khu bếp đi ra, tay bưng một khay đồ ăn, đưa cho Lâm Thi Duẫn.
Vừa định đưa tay nhận lấy, Mộc Trạch vô tình va phải cô ấy.
“Ờ... Xin lỗi.” Mộc Trạch lùi lại một bước. Xin lỗi xong, cậu ta lại quay về chỗ xếp hàng.
Vân Linh lắc đầu, đưa khay đồ ăn cho Lâm Thi Duẫn xong, nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ.
“Rồi, mấy cậu muốn ăn gì?”
“Suất B, thêm một chai nước táo.” Trì Thịnh lên tiếng, định bước lên thì Lâm Thi Duẫn vẫn đứng yên tại chỗ.
Trì Thịnh nhíu mày, “Lấy đồ ăn xong thì biến đi, đừng có chắn đường.”
Lâm Thi Duẫn không thèm để ý đến cậu ta, vẫn im lặng cúi đầu, không nhúc nhích.
Trì Thịnh "chậc" một tiếng, tay vừa giơ lên thì người Lâm Thi Duẫn đột nhiên run lên.
Giây tiếp theo, đồ ăn trong khay cứ thế đổ hết lên người Trì Thịnh.
Nước sốt sền sệt, lẫn với cơm và thịt vụn, cứ thế chảy dọc theo vạt đồng phục xuống dưới.
Khay đồ ăn rơi xuống đất, âm thanh xung quanh đột nhiên như bị nhấn nút tắt tiếng.
Trì Thịnh nhìn bộ đồng phục dính đầy vết bẩn của mình, cả đôi giày bị nước sốt nhỏ vào, rồi đột nhiên bật cười thành tiếng.
Cậu ta từ từ ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt tràn đầy vẻ bướng bỉnh của Lâm Thi Duẫn.
“Chế nhạo tôi vui lắm sao! Cố tình cười nhạo tôi ngay trước mặt, mấy người đúng là đáng ghê tởm!”
“Ai chế nhạo cậu?” Chu Vãn Lê lạnh mặt.
“Ai chế nhạo tôi, mấy người tự biết rõ!” Cô đáp lời Chu Vãn Lê, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Trì Thịnh.
“Cậu muốn chết à?” Trì Thịnh giơ tay, bóp chặt lấy tay Lâm Thi Duẫn.
Lâm Thi Duẫn đỏ bừng mặt, đưa tay cố gỡ tay Trì Thịnh ra.
“Này, Trì Thịnh, bình tĩnh lại.” Mộc Trạch và Lục Nghị Thành mỗi người một bên giữ Trì Thịnh lại, nhưng không lay chuyển được cậu ta chút nào.