Động Vào Cô Ấy Làm Gì! Đằng Sau Cô Ấy Toàn Là Kẻ Điên Thôi!

Chương 8: Vật bẩn

Ai cũng nhìn ra được, Trì Thịnh lúc này giống như một quả bom sắp phát nổ.

Vân Linh thầm kêu không ổn. Cậu chủ này không chỉ ưa sạch thái quá mà còn cực kỳ điệu đà và sĩ diện. Lâm Thi Duẫn gây sự lần này, đúng là đã phạm vào tất cả những điều cấm kỵ của Trì Thịnh.

Không màng đến chuyện khác, Vân Linh vội cởi tạp dề, hấp tấp chạy ra từ bên trong.

“Trì Thịnh, thả tay ra trước được không?” Giọng cô như đang dỗ trẻ con.

Trì Thịnh không nói gì, Vân Linh liền đặt tay mình lên cánh tay đang nổi đầy gân xanh của cậu ta.

"Để tôi giúp cậu lau sạch, cậu cũng không muốn người đầy đồ ăn nhớp nháp đứng đây để người khác chỉ trỏ bàn tán chứ?"

Lời nói của Vân Linh dường như đã có tác dụng.

Trì Thịnh hừ lạnh một tiếng, buông tay ra, rồi lắc mạnh tay với vẻ mặt đầy ghê tởm, như thể vừa chạm phải thứ gì đó bẩn thỉu không cách nào rũ sạch được.

Vân Linh thở phào nhẹ nhõm, đưa Trì Thịnh rời khỏi chỗ này.

Không biết từ lúc nào đám đông xung quanh đã vây thành một vòng tròn, chỉ trỏ về phía Lâm Thi Vận, xì xào bàn tán điều gì đó. Nhưng Lâm Thi Vận lúc này chẳng còn tâm trí nào để ý đến những chuyện đó nữa.

Cô ta ngồi bệt dưới đất, một tay ôm lấy cổ họng, ho sặc sụa. Đuôi mắt ngấn lệ, kết hợp với chiếc váy liền màu trắng trên người, trông mới đáng thương làm sao.

Nhưng ở đó, chẳng có một ai thấy cô ta đáng thương, cũng chẳng có ai định đưa tay ra kéo cô ta dậy cả.

Chu Vãn Lê nhìn xuống Lâm Thi Vận từ trên cao, rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô ta, dùng ngón tay nâng cằm cô ta lên, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.

"Diễn lố quá rồi đấy, vừa giả tạo lại vừa ngu ngốc. Cô nên biết, cô vào được ngôi trường này là nhờ tiền tài trợ của nhà họ Trì, mà ngôi trường này lại chính là sản nghiệp của nhà họ Trì. Dám nổi giận với con trai của thành viên hội đồng quản trị trường à... Hờ."

Câu cuối cùng Chu Vãn Lê không nói hết, nhưng tiếng "hừ" lạnh lẽo kia lại thay cho tất cả những lời còn lại.

Đồng tử Lâm Thi Vận co rút lại, cô ta cúi gằm đầu xuống.

"Vậy thì đã sao chứ, con trai thành viên hội đồng quản trị thì có thể muốn làm gì thì làm chắc?"

"Có tiền thì đúng là có thể muốn làm gì thì làm đấy. Cô thích diễn kịch thì mặc kệ cô, nhưng nếu cô dám động đến giới hạn của tôi, thì việc khiến cho một đứa học sinh được tài trợ biến mất khỏi đây chẳng qua chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi."

Người Lâm Thi Vận cứng đờ, sống lưng cô ta lập tức túa ra một tầng mồ hôi lạnh.

Chu Vãn Lê cười khẩy một tiếng, sau khi đứng dậy liền rút chiếc khăn tay mang theo bên mình ra lau tay, rồi tiện tay ném thẳng vào người Lâm Thi Vận.

"Thôi được rồi, mọi người giải tán hết đi." Mộc Trạch xua tay, đám đông xung quanh không dám nán lại thêm, lần lượt tản đi.

Giữa đám đông đó, có hai người trông hơi lạc lõng.

Họ không mặc đồng phục của trường mà chỉ mặc quần jean và áo phông đơn giản.

"Anh ơi, đồ ở đây đắt quá, hay mình ra cửa hàng tiện lợi xem sao?"

"Ừ. Đợi tối về nhà rồi xem khoản tiền ăn này nên tiêu thế nào."

"Anh ơi, anh nói xem cô bạn kia có phải là bạn học sinh được tài trợ mà mọi người trong lớp hay nhắc đến không?"

"Chắc là cậu ấy rồi. Mấy cậu ấm cô chiêu ở đây chắc chẳng ai tự dưng đi chuốc khổ vào thân mà đến đây làm thêm đâu." Còn những người vừa mới chuyển đến ngôi trường này như họ thì chắc chắn không thể nào tìm được việc làm thêm ngay trong ngày đầu tiên được.

Hai người lặng lẽ rời đi, từ đầu đến cuối không hề bình luận gì về chuyện của Lâm Thi Vận.

Họ chỉ muốn yên yên ổn ổn học cho xong, chứ không hề muốn dính dáng đến bất kỳ rắc rối nào.

Cùng lúc đó, Vân Linh cũng đã lấy bộ đồng phục dự phòng của Trì Thịnh từ phòng chứa đồ ra.

"Trì Thịnh, quần áo của cậu đây."

Vân Linh vừa dứt lời, cửa phòng tắm đã được mở ra.

Trì Thịnh cứ thế để trần nửa thân trên mà xuất hiện trước mặt Vân Linh, bên dưới chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm.

L*иg ngực trắng trẻo vì hơi nước mà ửng đỏ, những giọt nước chưa kịp lau khô chảy dọc theo khe cơ bụng, từ từ trượt xuống rồi biến mất sau lớp khăn tắm.

Không hề có chút ngại ngùng nào như dự đoán, Vân Linh rất bình tĩnh đưa quần áo cho cậu ta.

Trì Thịnh bĩu môi, nhận lấy quần áo rồi lại đóng sầm cửa lại.

Trong phòng tắm rất yên tĩnh, chỉ có tiếng sột soạt do Trì Thịnh thay quần áo gây ra.

"Quần áo bẩn thay ra đâu rồi?"

"Trong thùng rác."

Vân Linh nhìn về phía thùng rác ở góc phòng. Bộ đồng phục trị giá tám nghìn tệ* cứ thế nằm chỏng chơ đáng thương trong đó. (*tệ: đơn vị tiền tệ Trung Quốc*)

"Sao lại kéo tôi đi? Tôi phải cho con đàn bà kia một bài học mới được! Chưa có ai dám đối xử với tôi như thế đâu!" Trì Thịnh bước ra, tóc vẫn còn nhỏ nước, vẻ mặt vẫn chưa hết tức giận.

Vân Linh không nói gì, chỉ lấy chiếc khăn khô phủ lên đầu cậu ta rồi thuận tay lau giúp.