Lâm Thi Duẫn lộ vẻ khó tin.
“Bọn họ đang dùng tiền sỉ nhục cậu đó! Vân Linh, cậu không có chút lòng tự trọng nào sao?” Lâm Thi Duẫn muốn giật tấm thẻ trong tay Vân Linh, nhưng cô nắm quá chặt, không tài nào giật ra được.
Lâm Thi Duẫn đành bỏ cuộc, nhìn cô với vẻ mặt vừa giận vừa tiếc.
Vân Linh ngơ ngác. Cô bỏ công sức lao động, nhận về khoản phí tương ứng, sao lại thành bị sỉ nhục được nhỉ?
“Năm mươi tệ mà gọi là sỉ nhục à? Cậu đang coi thường ai đấy?” Người nói là Trì Thịnh.
Chân cậu ta gác lên bàn, ghế hơi nghiêng ngả, dáng vẻ cà lơ phất phơ, trông vừa kiêu căng vừa ngang ngược.
Lâm Thi Duẫn nhìn cậu ta, nghiến chặt răng, rõ ràng rất sợ hãi nhưng vẫn kiên quyết chắn trước mặt Vân Linh.
“Cậu có tay có chân, tự đi mà mua. Vân Linh là học sinh, không phải người giao hàng, không có nghĩa vụ phải chạy việc vặt cho cậu. Mấy người muốn bắt nạt cô ấy thì bước qua tôi trước đã! Chẳng phải chỉ là mua nước thôi sao? Để tôi đi mua!” Cô hất cằm, trông vừa kiên cường vừa bướng bỉnh.
Trì Thịnh nhướng mày, liếc mắt đi chỗ khác.
“Vân Linh, xem ra có người muốn chặn đường kiếm tiền của cô nàng mê tiền nhà cậu rồi đấy.”
“Đường kiếm tiền kiểu này, thà không có còn hơn!”
“Tôi cần! Tôi cần!” Lâm Thi Duẫn nói kiên quyết bao nhiêu, thì Vân Linh thốt ra lời này tha thiết bấy nhiêu.
Con người Vân Linh chỉ tỏ ra thông minh và quyết đoán trong hai chuyện. Một là học hành, hai là tiền bạc.
Phản ứng của cô nằm trong dự đoán của mấy người kia.
Mấy người không nhịn được bật cười, nhưng không hề có ý chế nhạo.
Ngay cả Trì Thịnh, nhìn Vân Linh vừa ló đầu ra, cũng không kìm được mà nhếch môi. Nhưng dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì, cậu ta lạnh mặt, thu lại nụ cười.
Vân Linh không để ý đến sự thay đổi tâm trạng của cậu ta, rời khỏi "sự che chở" của Lâm Thi Duẫn, đứng đối diện cô ấy.
“Bạn học Lâm Thi Duẫn, tớ biết cậu có ý tốt, nhưng cậu thật sự hiểu lầm rồi! Dịch vụ chạy việc vặt này là do chính tớ đề xuất. Có cầu thì có cung, cậu trả tiền, tớ bỏ sức, hoàn toàn hợp tình hợp lý, không hề liên quan gì đến cái gọi là sỉ nhục hay bắt nạt cả, đây là mối quan hệ kinh doanh dựa trên sự tự nguyện của đôi bên.”
Vân Linh không hề che giấu sự ham muốn tiền bạc của mình.
Thái độ của cô lại khiến Lâm Thi Duẫn vô cùng bất mãn.
“Vân Linh, cậu... Tớ đang giúp cậu mà!”
“Cảm ơn, tớ không cần.”
“Sao cậu có thể thực dụng như vậy?”
“Tớ không có tiền, nên phải kiếm tiền, đó không phải là chuyện đương nhiên sao?”
Vẻ mặt Vân Linh quá đỗi ngây thơ, giọng điệu lại vô cùng hùng hồn đầy lý lẽ. L*иg ngực Lâm Thi Duẫn phập phồng dữ dội, còn định nói gì đó thì chuông vào lớp đúng lúc vang lên.
Vẻ mặt Vân Linh lập tức ỉu xìu.
Thôi xong rồi, nước không được uống, phí chạy vặt cũng bay mất, tổn thất ít nhất năm trăm tệ! Chết tiệt!
“Xin lỗi mọi người.”
Mọi người đáp lại, không nói gì thêm, ai về chỗ nấy. Có lẽ cảm thấy Vân Linh hết thuốc chữa rồi, Lâm Thi Duẫn nhìn cô, thở dài một hơi rồi cũng về chỗ của mình.
Vân Linh không hề để tâm chuyện đó, trong đầu vẫn còn đang nghĩ đến khoản phí chạy vặt đã bay mất, đến lúc định thần lại định trả thẻ cho Trì Thịnh thì phát hiện cậu ta đã rời khỏi lớp học từ lúc nào không hay.
Mười lăm phút sau, Trì Thịnh lại xuất hiện ở cửa trước lớp học, tay cầm hai chai nước.
Giáo viên không nói gì, Trì Thịnh thuận lợi về chỗ của mình.
Giây tiếp theo, có thứ gì đó thúc vào lưng Vân Linh, chọc mấy cái liền.
Vân Linh tưởng Trì Thịnh muốn lấy lại thẻ, bèn tiện tay đưa qua. Người kia không nhận, ngược lại còn chọc cô thêm hai cái nữa.
Cô quay đầu lại. "Hung khí" là một chai nước khoáng.
Vân Linh nhìn Trì Thịnh, ánh mắt như muốn hỏi cậu ta định làm gì.
Trì Thịnh lộ vẻ hơi mất kiên nhẫn, viết gì đó vào vở.
“Mua nhiều quá, uống không hết, cho cậu đấy.” Nét chữ như rồng bay phượng múa, cũng may là Vân Linh nhìn quen rồi nên mới nhận ra được.
“Cảm ơn.” Cô đáp lại bằng khẩu hình miệng, nhận lấy chai nước, không quên trả lại thẻ cho cậu ta.
Xem ra cậu chủ nhà giàu này cũng khát nước rồi, chứ với cái vẻ lười nhác của cậu ta, đời nào chịu đi bộ xa như vậy đến siêu thị mua nước.
Miệng chai đã được vặn mở, nhưng không có dấu hiệu đã uống qua. Vân Linh không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cậu chủ nhà giàu này chắc là mở ra rồi lại đổi ý không muốn uống nữa.
Dù sao thì mình cũng không phải khát nữa rồi.
Cảm ơn ơn huệ của cậu chủ, chúc cậu hôm nay đi vệ sinh có giấy.
Cô uống một ngụm nhỏ, bờ vai rõ ràng thả lỏng hơn nhiều.
Nụ cười của Trì Thịnh vừa mới nhếch lên, giây tiếp theo, điện thoại rung lên.
Cậu ta mở ra xem, là tin nhắn chuyển khoản Vân Linh gửi tới.
Năm tệ!
Vân Linh, tôi thấy cậu mới là cao thủ sỉ nhục người khác đấy!
Trì Thịnh siết chặt điện thoại, nghiến răng ken két, ánh mắt như lửa đốt muốn xuyên thủng bóng lưng Vân Linh.
Giờ ăn trưa, học sinh túm tụm thành từng nhóm đi đến nhà ăn.