Giọng điệu dò xét khiến Vân Linh hơi khó chịu, nhưng cô vẫn trả lời Lâm Thi Vận.
“Là Trì Thịnh cho tớ mượn.”
“Cậu dùng đồ họ bố thí cho cậu?”
Bố thí?
Vân Linh không hiểu câu nào của mình lại diễn đạt ra ý này.
“Cậu không có lòng tự trọng à? Tại sao lại nhận đồ bố thí của họ?”
Không đợi Vân Linh mở lời, Lâm Thi Vận lại chụp cho cô một cái mũ lớn.
Giọng điệu cô ta đầy chất vấn, thậm chí còn mang chút vẻ kẻ cả, như thể Vân Linh là một con chuột không dám nhìn ánh sáng, đáng ghê tởm.
“Lâm Thi Vận.” Giọng Vân Linh rất bình thản, không hề tức giận vì lời nói của cô ta.
“Cậu phải hiểu rõ mục đích cậu đến đây là gì. Mỗi người ở đây đều bận rộn hơn cậu tưởng, không ai có thời gian đi bảo vệ cái lòng tự trọng đáng thương của cậu đâu. Nếu một lời nói, một hành động của đối phương mà cậu đều có thể diễn giải thành họ đang coi thường cậu, vậy thì tớ chỉ có thể nói, bản chất của cậu chính là đang tự coi thường mình. Nếu cậu cứ giữ tâm thái này, vậy thì cậu không thích hợp ở lại ngôi trường này.”
“Tôi không thích hợp, cậu thích hợp! Cũng phải, tôi đâu có mặt dày đi nhận đồ cũ của người khác. Dù không có mấy thiết bị điện tử này, tôi vẫn có thể thi được điểm cao!”
Vân Linh nhíu mày. Không hiểu sao, cô cảm thấy Lâm Thi Vận như biến thành một người khác.
“Vậy cậu cố lên.” Vân Linh không nói nhiều thêm.
Tôn trọng số phận người khác, tự rước bực vào thân làm gì.
Hai người nói chuyện không hợp, nửa câu cũng là nhiều, Lâm Thi Vận dường như cũng không muốn ở cùng Vân Linh thêm nữa, chỉ nói mình mệt rồi, không muốn đi dạo nữa, muốn về lớp.
Vân Linh đương nhiên không quan tâm. Cô dẫn Lâm Thi Vận ra ngoài cũng chỉ vì giáo viên yêu cầu, là trách nhiệm của lớp trưởng.
Về đến lớp, Vân Linh sờ mặt bàn học, lúc này mới phát hiện mình không mang theo cốc nước. Nghĩ lại, là buổi sáng Trì Thịnh cứ đòi đi gấp, cô vội quá nên để quên cốc nước trên bàn ăn.
Thở dài, vừa định lấy máy tính bảng ra sắp xếp lại ghi chú trên lớp thì ghế bị đá một cái.
Vân Linh quay đầu lại, nhìn Trì Thịnh.
“Mua nước cho tôi.” Thiếu gia đúng là thiếu gia, ra lệnh một cách đương nhiên.
Vân Linh nhận lấy chiếc thẻ cậu ta đặt trên bàn: "Vẫn như cũ?”
Trì Thịnh ‘hừ’ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
Cái điệu bộ đó, e là trẻ con ba tuổi còn chín chắn hơn cậu ta.
“Tớ cũng như cũ nhé, nhờ cậu nha.” Vân Linh đứng dậy, Mộc Trạch chắp hai tay nhìn cô.
“Còn tớ nữa, Americano đá.” Chu Vãn Lê cũng gia nhập đội gọi đồ.
Người này bảo người kia, chẳng mấy chốc, ngày càng nhiều người báo tên đồ uống và đồ ăn vặt mình muốn, Vân Linh thành thạo mở điện thoại chuẩn bị ghi lại, vừa định mở miệng hỏi, Lâm Thi Vận lại lần nữa đập bàn đứng dậy.
“Các người quá đáng lắm!”
Mọi người giật mình, nhìn nhau, không hiểu lại chọc giận cô ta ở điểm nào.
“Chúng tôi là học sinh nhận tài trợ thì đúng rồi, nhưng cũng là học sinh ở đây, đến đây để học tập, không phải đến làm nô ɭệ cho các người, các người dựa vào đâu mà sai bảo Vân Linh mua đồ cho các người!” Cô ta chắn trước mặt Vân Linh, dang tay che chở cô ở phía sau.
Vân Linh một tay nắm thẻ, một tay dùng ngón trỏ chỉ vào mình, mặt đầy vẻ hoang mang.
“Ờm… Tớ biết cậu đang rất tức giận, nhưng cậu đừng giận vội. Có phải cậu hiểu lầm gì rồi không?” Vẻ mặt Mộc Trạch khó nói thành lời.
“Bọn tớ nhờ Vân Linh mang đồ hộ là có trả phí chạy việc, không phải dùng chùa đâu.”
“Đúng đó, một lần năm mươi tệ, còn kiếm được nhiều hơn cả giao hàng ngoài ấy chứ.” Có người hùa theo.
“Có phí chạy việc là có thể đường hoàng bắt nạt cậu ấy sao! Cậu ấy là con gái, các người gọi nhiều đồ uống như vậy, cậu ấy mang đến cho các người thế nào được?”
Vân Linh vỗ vai Lâm Thi Vận: "Thật ra, mượn chủ siêu thị cái xe đẩy là được rồi.”
Làm ăn mà, tầm nhìn và tư duy đều phải mở rộng.