Mộc Trạch sờ mũi, vẻ mặt có chút khó xử.
“Tôi không có ý đó.”
Dứt lời, một tiếng cười khẩy vang lên.
“Không có gì khác? Chưa chắc đâu nhỉ.” Chu Vãn Lê vắt chéo chân, vẻ mặt thong dong lười nhác, như một con mèo Ba Tư cao quý. Dù là ngước nhìn Lâm Thi Vận, khí thế lại không hề yếu đi chút nào, ngược lại còn mơ hồ áp chế Lâm Thi Vận.
Lâm Thi Vận nuốt nước bọt.
“Nói cho cùng, tất cả những gì các người có chẳng phải đều bắt nguồn từ cha mẹ các người sao!”
“Vậy sao cha mẹ cậu không có tiền? Là không muốn à? Tiền của cha mẹ tôi không phải của tôi, lẽ nào là của cậu sao?”
Hai câu hỏi vặn lại liên tiếp khiến Lâm Thi Vận cứng họng không đáp được. Mắt cô hoe đỏ, vừa tức vừa giận.
Chu Vãn Lê cười lạnh, ánh mắt đầy vẻ chế nhạo.
“Tôi chỉ cảm thấy… dù tôi là học sinh nhận tài trợ, tôi cũng nên nhận được sự tôn trọng vốn có. Các người may mắn, sinh ra đã nắm giữ tài nguyên tốt, nhưng còn rất nhiều người khác, đến việc sinh tồn với họ cũng là vấn đề khó khăn, lẽ nào là do họ không nỗ lực sao?”
Lời vừa thốt ra, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Thi Vận trở nên có chút kỳ lạ.
Phản ứng ngoài dự đoán khiến tim Lâm Thi Vận đập thình thịch.
Vân Linh thầm thở dài trong lòng.
Lời nói không sai, nhưng đối tượng đã sai.
Trong điều kiện địa vị không bình đẳng, đứng trước đám người nắm giữ tài nguyên này mà nói những lời như vậy, chỉ gây ra phản tác dụng.
Cô ta thật sự nghĩ rằng những gia đình hào môn này sẽ nuôi dạy ra những kẻ ngốc ư?
Cô vỗ tay, hắng giọng.
“Được rồi, tớ sẽ chuyền biểu mẫu này xuống, mọi người điền xong thì nộp lại cho tớ trước giờ nghỉ trưa. Ngoài ra, bài kiểm tra đầu năm sẽ diễn ra vào thứ Năm và thứ Sáu tuần sau, ai không đạt sẽ phải quay về học lại lớp Mười, mọi người ôn tập cho kỹ vào.”
Bên dưới cả đám kêu rên.
Không còn ai vây quanh Lâm Thi Vận nữa, cũng không ai nhắc lại chuyện vừa rồi.
Như thể chưa có gì xảy ra.
Vân Linh nói xong, bước xuống bục giảng, đứng trước mặt Lâm Thi Vận.
“Giáo viên bảo tớ dẫn cậu làm quen với khuôn viên trường, đợi đến giờ giải lao giữa buổi, tớ sẽ dẫn cậu đi một vòng.” Lời này, cũng coi như cho Lâm Thi Vận một lối thoát để giữ thể diện.
Cô ngồi xuống, nhận lấy tờ biểu mẫu Vân Linh đưa.
Sau đó, không còn ai đến bắt chuyện với cô nữa. Mãi đến giờ giải lao giữa buổi, Vân Linh mới dẫn cô ra khỏi lớp.
“Trường có hai sân vận động, hai nhà thi đấu trong nhà, các sân tập thể thao khác cũng có cả trong nhà và ngoài trời mỗi loại một cái, ngoài ra còn có ba thư viện và năm nhà ăn, cùng các khu vực khác, vì khá nhiều loại nên tớ không kể hết ra. Diện tích trường khá lớn, một ngày đi không hết, nên tớ chỉ dẫn cậu tham quan những nơi chính. Cụ thể cậu có thể xem sổ tay nhập học, bên trong có bản đồ và giải thích chi tiết, có chỗ nào không hiểu cũng có thể hỏi tớ.”
Vân Linh giới thiệu từng chút một, tỉ mỉ không bỏ sót chi tiết nào.
“Vân Linh, cậu cũng là học sinh nhận tài trợ à? Trông cậu có vẻ rất thân với họ.”
“Tớ chuyển đến vào học kỳ hai lớp Mười, tuy lên lớp Mười một có chia lại lớp, nhưng thành viên gần như không thay đổi gì nhiều.”
“Lớp Mười? Nhưng chỉ tiêu học sinh nhận tài trợ không phải học kỳ này mới có sao?”
“Ừm, trường hợp của tớ hơi khác một chút.”
“Khác?”
Vân Linh không có ý định nói tiếp.
Lâm Thi Vận có chút bất mãn, cho rằng Vân Linh đang cố tỏ ra bí ẩn. Im lặng một lúc, cô lại tiếp tục mở lời.
“Nếu cậu cũng là học sinh nhận tài trợ, gia cảnh chắc cũng không tốt lắm nhỉ, nhưng tớ thấy cậu cũng giống họ, dùng máy tính bảng để ghi chép.”
“Tốc độ dạy học ở đây rất nhanh, ghi chép bằng tay quá tốn thời gian, sử dụng công cụ sẽ hiệu quả hơn nhiều.”
“Cậu lấy đâu ra máy tính bảng? Tớ thấy… cái của cậu hình như còn là bản mới nhất.” Cô liếc nhìn Vân Linh.