Cô hơi cúi người, giọng nói mềm mại, là dáng vẻ dễ khiến người khác thương cảm nhất.
Tuy nhiên, những tiếng reo hò và lời tán dương như dự đoán đã không hề vang lên, chỉ có những tràng vỗ tay lấy lệ. Lưa thưa vài tiếng, vỗ chưa được mấy cái, lớp học lại trở về yên tĩnh.
Lâm Thi Vận mím môi, ánh mắt ánh lên vẻ vô tội, những ngón tay đan vào nhau tiết lộ sự căng thẳng của cô.
Giáo viên cũng không nói gì, chỉ bảo cô tìm một chỗ trống để ngồi.
“Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu vào học.”
Dứt lời, màn hình ở một bên bảng đen sáng lên, mọi người thành thạo lôi từ trong hộc bàn ra những chiếc máy tính xách tay và máy tính bảng đời mới nhất.
Lâm Thi Vận có chút lạc lõng không biết phải làm sao, siết chặt quyển vở của mình, đầu ngón tay trắng bệch. Rõ ràng không có ai nhìn cô, nhưng cô lại cảm thấy như có vô số ánh mắt chế giễu đang đổ dồn lên người mình, đâm vào mặt cô bỏng rát.
Hết một tiết học, Lâm Thi Vận chẳng tiếp thu được chút kiến thức nào. Phương pháp dạy và học hoàn toàn khác biệt khiến cô không thể lập tức điều chỉnh trạng thái của mình. Cảm giác tự ti khổng lồ càng bao trùm lấy cô, khiến cô không thể tập trung vào bài giảng.
Tất cả mọi thứ hoàn toàn khác với những gì cô đã hình dung.
Cứ ngỡ đây là một đám cậu ấm cô chiêu ngông nghênh bất cần, lên lớp mà không gây rối đã là kỳ tích rồi, nhưng thực tế thì sao?
Họ không chỉ ghi chép bài giảng, ngoan ngoãn nghe giảng, mà còn đúng lúc nêu ra vấn đề và hướng giải quyết mới của mình. Giáo viên không những không thấy họ phá đám, ngược lại còn cố ý dành thời gian để họ thảo luận tính khả thi của hướng đi mới, cuối cùng vẫn có thể kết thúc bài giảng năm phút trước khi hết giờ, và còn bầu ra lớp trưởng mới nữa!
Cô ngồi yên tại chỗ, thấy mọi người vây quanh mình thì theo phản xạ dùng sách che quyển vở lại.
“Lâm Thi Vận phải không? Chào cậu nhé.”
“Chào cậu.” Lâm Thi Vận ngọt ngào đáp lại.
“Da cậu đẹp thật đấy, đi spa nào thế?”
“Mình không đi spa bao giờ.” Nói câu này, vẻ mặt cô có chút e thẹn, má ửng hồng.
Thực tế, Lâm Thi Vận không chỉ đi, mà tần suất còn không hề ít. Mẹ cô rất coi trọng ngoại hình, từ khi cô bước vào tuổi dậy thì, gần như tháng nào mẹ cô cũng đưa cô đến spa chăm sóc da, bản thân cô cũng ngủ sớm dậy sớm, dùng đủ loại mỹ phẩm để duy trì nhan sắc của mình.
“Cậu tưởng ai cũng như mấy cậu à, Thi Vận nhà người ta là đẹp tự nhiên đấy.”
“Không… không có đâu. Các cậu ai cũng rất xinh đẹp.” Tay cô nắm chặt váy, đầu hơi cúi, như một chú nai con hoảng sợ, cực kỳ đáng thương.
Cô gái ban đầu nói câu đó bĩu môi, không nói thêm gì nữa.
“Ê! Vân Linh!”
Không biết là ai gọi một tiếng.
Vân Linh ngẩng đầu, tay vẫn cầm tài liệu.
Là lớp trưởng mới nhậm chức, cô vừa tan học đã bị giáo viên gọi đi, nói là lấy biểu mẫu cho cả lớp điền.
“Vân Linh, hai người đều là học sinh nhận tài trợ, chắc là có chủ đề chung để nói nhỉ?”
Vân Linh nhìn về phía Lâm Thi Vận, Lâm Thi Vận cũng nhìn cô, dường như không ngờ trong lớp này lại có học sinh nhận tài trợ thứ hai.
Nhưng chẳng phải cô ấy là lứa đầu tiên sao? Vân Linh này từ đâu chui ra vậy? Trông còn rất thân thiết với bọn họ nữa? Ngay cả cuộc bầu lớp trưởng vừa rồi, cô ấy cũng thắng với số phiếu áp đảo.
“Có một biểu mẫu cần điền, tớ sẽ viết những điều cần lưu ý lên bảng, ai không hiểu thì hỏi lại…”
“Tôi không hiểu câu này của cậu có ý gì!” Lời của Vân Linh bị Lâm Thi Vận ngắt ngang.
Cô đứng dậy, cắn môi dưới, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo sạch sẽ đầy vẻ bướng bỉnh.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào cô.
“Tuy tôi là học sinh nhận tài trợ, nhưng tôi cũng vào đây bằng năng lực của mình, không có gì khác các người cả!”