Động Vào Cô Ấy Làm Gì! Đằng Sau Cô Ấy Toàn Là Kẻ Điên Thôi!

Chương 2: Saint Toria

Biết thế vừa nãy cứ giả vờ không nghe thấy, có khi bây giờ đã vào đến lớp rồi.

Trong lúc dòng suy nghĩ bay bổng, Chu Vãn Lê đã buông mấy người kia ra, đi tới trước mặt Vân Linh, thân mật khoác tay cô.

“Đợi lâu lắm rồi phải không?” Cô ấy cười, giọng nói đầy sức sống.

“Nói chuyện xong rồi à?”

“Ừm, cũng không có gì để nói cả.”

Vân Linh gật đầu, không hỏi thêm nữa.

“Kỳ nghỉ này cậu đã đi đâu làm gì? Mời cậu đến trang viên nhà tớ nghỉ dưỡng cậu cũng không chịu, nhắn tin cho cậu cũng không trả lời. Có phải cậu giấu tớ có người khác ở bên ngoài rồi không?”

Nói đến câu cuối, ánh mắt Chu Vãn Lê thoáng trở nên có chút nguy hiểm.

Nhưng Vân Linh không hề nhận ra.

“Tớ chẳng phải đã nói với cậu là tớ phải đi làm thêm, tranh thủ đến bệnh viện chăm mẹ còn gì? Với lại, tuy tớ không trả lời tin nhắn, nhưng tớ có gọi điện cho cậu mà.”

Một ngày Chu Vãn Lê có thể gửi cả trăm tin nhắn cho cô, trả lời từng tin thì quá lãng phí thời gian, nên cô thường gọi điện cho cô ấy sau khi chăm sóc mẹ xong.

“Một ngày cũng chỉ gọi được năm phút, có lúc còn chẳng đủ năm phút.” Chu Vãn Lê bĩu môi, rõ ràng rất bất mãn với chuyện này, nhưng lại không thể nói gì hơn.

“Tên nhóc Trì Thịnh đó có phải nhân lúc tớ không có ở đây mà bắt nạt cậu không, nhìn xem cả kỳ nghỉ không gặp, sao lại gầy đi nhiều thế này? Vân Linh, cậu thật sự không nghĩ đến chuyện tới nhà tớ ở à?”

Vân Linh lắc đầu, không nói gì.

“Mà tên nhóc Trì Thịnh kia đâu rồi?”

Vân Linh đi nhờ xe nhà họ Trì đến trường, ngày thường hai người hay đi trước sau trên con đường này. Nhưng hôm nay, chỉ có một mình Vân Linh, xung quanh cũng không thấy bóng dáng Trì Thịnh đâu.

“Cậu ấy vào lớp trước rồi.”

“Hai người lại cãi nhau à?”

Vân Linh lắc đầu. Chính xác mà nói, là Trì Thịnh đơn phương giận dỗi. Còn về lý do Trì Thịnh tức giận, chính cô cũng không biết. Dù sao thì vị thiếu gia này lần nào nổi cáu cũng vô duyên vô cớ, qua vài ngày lại tự hết, Vân Linh cũng mặc kệ cậu ta.

Chu Vãn Lê đã quen với chuyện này nên cũng không định hỏi thêm, mà chuyển sang chủ đề khác.

“Nghe nói có một học sinh nhận tài trợ sẽ vào lớp mình đấy. Giá mà cũng thú vị như cậu thì tốt.” Trong lời nói của cô ấy, mơ hồ có chút phấn khích.

Nhớ lại cảnh tượng lúc mình mới đến, Vân Linh chỉ mong người kia là một người có nội tâm mạnh mẽ.

Khi hai người vào đến lớp, Trì Thịnh quả nhiên đã ngồi trong lớp như lời Vân Linh nói. Ánh nắng ban mai dịu dàng chiếu lên gương mặt cậu, khiến ngũ quan trông càng thêm sắc nét.

Vân Linh rất thích đôi mắt cậu ấy, màu hổ phách, lúc nhìn người khác luôn ẩn chứa một vẻ thâm tình. Chỉ tiếc là cậu ta chẳng bao giờ chịu nhìn người khác tử tế.

Có lẽ cảm nhận được ánh nhìn của Vân Linh, mắt Trì Thịnh nhìn sang. Vân Linh còn chưa kịp mở lời, cậu ta đã hừ lạnh một tiếng, không hề che giấu cơn dỗi của mình.

Vân Linh thu lại ánh mắt, định đi theo Chu Vãn Lê sang phía bên kia ngồi, nhưng Trì Thịnh đột nhiên đá vào chiếc ghế phía trước.

Tiếng động không nhỏ, thu hút sự chú ý của không ít người.

Vân Linh thở dài, đổi hướng, ngồi xuống chiếc ghế ngay trước mặt cậu ta.

Vẻ mặt Trì Thịnh rõ ràng đã dịu đi khá nhiều so với ban nãy.

Chu Vãn Lê lườm cậu ta một cái, nhưng người sau lại hếch cằm lên, như một vị tướng quân vừa thắng trận đang đắc ý.

Các chỗ ngồi trong lớp dần dần được lấp đầy, cho đến khi chuông vào học vang lên, giáo viên chủ nhiệm dẫn một nữ sinh đi vào.

Nữ sinh có gương mặt nhỏ cỡ bàn tay với đôi mắt to trong veo như mắt nai, mái tóc buông xõa có một bên tết một bím tóc nhỏ, dù chỉ mặc chiếc váy trắng và đôi giày trắng đơn giản nhất, cũng khó lòng che giấu được vẻ đẹp của cô.

“Chào mọi người, mình tên là Lâm Thi Vận, từ hôm nay mình sẽ chính thức trở thành một thành viên của Saint Toria, hy vọng có thể kết bạn với mọi người, những ngày tháng sau này, mong được mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”