Lại một mùa tựu trường, cổng học viện đậu vô số siêu xe. Từng tốp học sinh trong những bộ đồng phục đặt may đắt tiền bước xuống xe, tiến về phía tòa nhà dạy học.
“Này, mấy cậu nhận được tin có học sinh chuyển trường sắp tới chưa?”
“Nhận được lâu rồi. Nghe nói có tận ba người đấy.”
“Sao bây giờ đến hạng mèo chó gì cũng vào được Saint Toria thế nhỉ.” Lại một người khác chen vào.
“Chẳng phải từ sau khi Vân Linh đến, ban giám hiệu tìm được hướng đi mới rồi sao?”
“Hướng đi mới?” Cô gái nói đầu tiên cười khẩy.
“Cậu còn không biết cái thú vui xấu xa của đám người đó à? Tài trợ là thật, nhưng phần nhiều là muốn xem đám học sinh đó sẽ phản ứng thế nào khi đối mặt với sự chênh lệch giai cấp tuyệt đối thôi, đúng không?”
“Cái này tớ đồng ý. Nghe nói ba suất này còn là bốc thăm mà ra, tùy tiện hết mức.”
“Mà nói thật, tớ cũng khá tò mò. Các cậu nói xem, liệu có xuất hiện một Vân Linh thứ hai không?”
“Chắc không đâu nhỉ?”
“Ai mà biết được? Nghe nói đám nhà nghèo này thủ đoạn lắm. Nếu không thì Vân Linh kia làm sao được mấy người đó bảo vệ như vậy? Cậu nhìn Saint Toria bây giờ xem, ai dám làm gì cô ta?”
Khi mấy người đang nói chuyện, một cô gái đeo cặp sách đi ngang qua họ. Ba người nhìn nhau, hạ giọng xuống, nhưng lại huých vai nhau, không biết đang đùa nghịch gì, mặt ai cũng tủm tỉm cười.
Vân Linh đương nhiên biết những hành động nhỏ của họ.
Đến ngôi trường này đã hơn nửa năm, đối với những trò vặt vãnh chẳng thấm vào đâu này, cô sớm đã có thể coi như không thấy, thậm chí trong lòng không hề có chút dao động hay hao tổn nội tâm nào.
“Vân Linh!”
Vân Linh dừng bước, quay đầu nhìn cô ấy.
“Vãn Lê.” Cô khẽ mở đôi môi đỏ, giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát, như gió xuân thoảng qua tai, giống như con người cô, không phải gương mặt đẹp kinh diễm từ cái nhìn đầu tiên, nhưng càng nhìn càng thấy dễ chịu.
Mà Chu Vãn Lê trong lời cô, khác với một học sinh nhận tài trợ nghèo khó như cô, là một tiểu thư danh xứng với thực thuộc giới thượng lưu. Gia tộc họ Chu của cô ấy nắm giữ hai phần ba số tụ điểm giải trí xa hoa trên toàn quốc, không ít những phi vụ hợp tác lớn được lên cả truyền hình đều được đàm phán tại địa điểm của nhà cô ấy.
Chu Vãn Lê được đáp lại nhưng không lập tức đi tới, ngược lại còn khoác vai cô gái vừa nói chuyện ban nãy, nụ cười ôn hòa.
“Thấy mấy cậu ban nãy nói chuyện vui vẻ quá nhỉ, hay là kể cho tớ nghe với, mọi người cùng vui. Dù sao cũng là ngày đầu khai giảng, tớ đang bực bội vì ngủ không đủ giấc đây này.”
Cô gái nuốt nước bọt, nụ cười trên mặt còn khó coi hơn cả khóc.
“Tớ… chúng tớ chỉ nói chuyện học sinh chuyển trường hôm nay thôi, ngoài ra… ngoài ra không nói gì khác cả.”
“Đúng đúng đúng.” Hai cô gái còn lại cũng hùa theo.
“Vậy à.” Chu Vãn Lê cười, nhưng tay khoác vai cô gái lại siết mạnh hơn một chút.
Cô gái giật mình, cúi gằm mặt, tránh né ánh mắt đầy áp lực của Chu Vãn Lê, cơ thể khẽ run rẩy.
Chu Vãn Lê nhếch môi, ánh mắt lạnh đi vài phần, giọng cũng hạ thấp xuống, ghé vào tai cô gái, tựa như lời thì thầm của ác quỷ.
“Nếu không muốn trở thành Ngụy Nhàn tiếp theo, thì nhớ phải giữ mồm giữ miệng đấy nhé.”
Mấy người điên cuồng gật đầu: "Bọn tớ biết rồi, xin lỗi, xin lỗi.”
“Nói nhỏ thôi, chẳng lẽ vẻ vang lắm à?”
Thiệt tình, hét to thế, lỡ Vân Linh nghe thấy thì sao?
Giọng Chu Vãn Lê có chút mất kiên nhẫn, bàn tay vốn đặt trên vai cô gái không biết từ lúc nào đã chuyển lên đặt sau gáy cô.
“Đừng để tớ nghe được điều gì không nên nghe từ chỗ Vân Linh đấy.” Giọng cô ta dịu dàng, nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng.
“Hiểu rồi, bọn tớ hiểu rồi.” Mấy người lập tức hạ thấp giọng, thậm chí không dám ngẩng đầu.
Mấy cô gái đứng quay lưng về phía Vân Linh, nên cô không nghe rõ họ nói gì, chỉ ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, thầm cảm thán mối quan hệ của họ thật tốt, đứng giữa đường mà cũng nói chuyện được lâu như vậy.