Hoàng Đế Bị Đổi Thân Xác Ép Tôi Nạp Hắn Vào Hậu Cung

Chương 5: Hôn quân không tầm thường

Sấm vang ầm ầm bên tai Tiêu Lạc. Sao lại nhảy ra một Lả thái sư nữa? Mới đuổi tam hoàng tử, chưa được một buổi hắn liền quay lại, còn dẫn thêm người theo! Ta từ chối, không diện không kiến gì ở đây cả.

“Trương công công.” Cái này là nàng nghe một cung nữ gọi rồi gọi theo.

“Dạ, có vi thần.”

“Ta không khỏe, có thể từ chối không?”

Tiêu Lạc thực sự cảm ơn cái giọng nói của cơ thể này, rất có lực, rất uy nghiêm. Nàng chỉ cần không bộc lộ cảm xúc hay cách nói quá yếu đuối thì chắc không ai nhận ra đâu ha?

“Bệ hạ, vi thần đã thông báo là người đang nghỉ ngơi, nhưng Lả thái sư nói rằng có mang theo mật thư của hoàng đế thiên triều muốn dâng lên. Lả thái sư còn chắc chắn người nhất định sẽ gặp ông ta.”

Vậy nàng không gặp thì sẽ bị nghi ngờ phải không?

“Dạo này... Bên thiên triều thế nào rồi?”

Tiêu Lạc đã thực hiện quy trình uốn lưỡi bảy lần mới hỏi ra câu này đấy. Nàng từ câu "Lả thái sư là ai", chỉnh chỉnh sửa sửa mãi mới không để bị lộ.

“Bẩm bệ hạ, sau khi mật thám của chúng ta báo cáo về việc Đại Thổ muốn bắc chinh... thì hoàng đế thiên triều quả nhiên như người tiên đoán, muốn lấy binh mã ở Đông Nguyệt bù vào để có đủ quân phòng thủ ở phía nam.”

“Thần theo lệnh bệ hạ, điều tra kẻ sĩ đã nghĩ được đến trường hợp sơn tặc và dị tộc lân cận sớm liên kết nhau và chỉ chờ Đại Thổ đưa quân lên bắc mà nổi dậy đánh từ phía nam. Người đó là Cố lão tướng, sủng thần và cũng là trung thần kỳ cựu của hoàng đế thiên triều.”

Tiêu Lạc ồ lên trong lòng, vị Hướng Vân Đế này chân không ra cửa mà vẫn biết chuyện tám phương. Thật không ngờ mình lại nhập vào một người thâm sâu như vậy.

Nàng cứ tưởng tam hoàng tử đến để nói cho nàng bí mật của thiên triều, lại không biết mình còn tường tận chi tiết hơn cả hắn ta.

"Ông nghĩ lát nữa trẫm nên nói gì với hắn đây?"

Tiêu Lạc chống tay lên bàn, nghiêng đầu hỏi ý. Dù sao nàng cũng không hiểu mấy kiểu giao tiếp như thế này, nắm được càng nhiều thông tin càng tốt. Nhưng Trương công lại quỳ xuống nói như vầy nè:

"Hoàng thượng anh minh, người sẽ biết bản thân phải làm gì nói gì. Vi thần không dám quá phận bảo rằng bệ hạ nên nói thế nào."

"..." Phản ứng gì ghê vậy? Ta có bắt tội gì ông đâu.

"Trẫm... muốn xem ngươi hiểu đến đâu thôi." Tiêu Lạc liếc thấy Trương công trong mắt toàn là trung thành và sùng bái, không có nghi ngờ liền an tâm một chút. "Đứng lên đi, ngươi cứ nói."

Chính câu trên, thằng nhóc chăn trâu ngoài ruộng thường lấp liếʍ cho cái ngu của nó như vậy. "Tôi chỉ muốn thử xem các người có biết hay không thôi." Tiêu Lạc vừa nghe liền biết xạo, nhưng có ngày, nàng lại trộm câu nói của nó. Liệu công công này có phát hiện nàng đang xạo không nhỉ?

Trương công công nghe vậy mới thở phào, hắn đứng dậy, chầu bên dưới trong tư thế khom lưng, từ tốn trình bày.

Tiêu Lạc nghe thì không hiểu hết, được cái là nàng cũng học được vài câu cần nói, vài điều cần lưu ý. Nếu diễn xuất tốt thì có thể qua được lần này. Nàng cũng không quên khen qua loa Trương công công vài câu, kiểu ngươi đã đoán được ý của trẫm rồi đó.

“Để vi thần giúp hoàng thượng thay áo.”

Tiêu Lạc nghe Trương công công nói liền xua tay, nàng là nữ, là một thiếu nữ vừa tròn mười sáu ngày hôm qua thôi đấy! Cho dù ông ta có không còn thì cũng không được tới gần.

“Không cần, ngươi ra ngoài trước đi, trẫm tự thay.”