Nàng cầm bộ y phục cung nữ để lại từ sáng, bắt đầu đóng cửa mò mẫm. Gần một nén nhang rồi mà Tiêu Lạc của chúng ta chỉ thay được tới trung y, các tầng tầng lớp lớp sau đó nàng đành phải chịu thua.
Tại sao quần áo của nam nhân lại kỳ lạ thế này, tại sao hoàng đế lại ăn mặc phức tạp quá vậy? Cái nào cũng như cái nào, nhưng không cái nào nàng biết phải mặc thế nào. Đống quần áo này có thể đè nàng ngộp thở đó.
Cuối cùng sau một hồi cố gắng bất thành, nàng tức tối bước ra ngoài cửa, gọi một cung nữ.
“Tỷ... nàng! Vào đây cho trẫm.”
“Vâng... Thưa b... bệ hạ.” Cung nữ bị nàng làm cho giật mình, không biết mình sắp bị hành quyết ra sao, sợ hãi đi vào.
“Giúp trẫm thay y phục.”
Cuối cùng vẫn phải nhờ đến cung nữ. Tiêu Lạc cố gắng ghi nhớ cách nàng ấy mặc y phục cho mình để lần sau không chật vật nữa. Vì vậy nàng nhận ra, nhiều lớp giống nhau như vậy chỉ là để cho nàng chọn chất liệu và màu sắc theo sở thích!
Khi Tiêu Lạc chuẩn bị xong bước ra, thì Trương công công đã đứng ở trong sân, bên cạnh có một cái kiệu lớn dát vàng đang chờ.
Nàng ngẩn ra thoáng chốc, hoàng cung như nhà của hoàng đế, đi lại trong nhà cũng cần ngồi kiệu lớn như này sao? Rồi dàn thái giám thị vệ cả chục thước phía sau nữa? Thì ra làm hoàng đế lại uy vũ như vậy, đi đâu cũng có một đoàn người dài theo sau.
Đợi đến khi đỡ nàng xuống kiệu rồi bước vào trong đình ngồi xuống, Trương công công mới xoay người đi mời Lả thái sư và tam hoàng tử của thiên triều tới. Hình như bọn họ đứng đợi nàng cũng khá lâu thì phải.
Theo như những kiến thức mà nàng nhờ “thử năng lực” của công công biết được, thì đây là chỗ để hoàng đế tiếp sứ giả ngoại quốc một cách coi trọng. Nhưng thực ra, thì đối với bọn họ, tiếp đón như thân phận sứ giả chính là nàng đang thị uy.
Còn tại sao như thế lại thị uy thì Tiêu Lạc ngốc không hiểu được đâu.
Nói nơi này là một cái đình, nhưng thật ra rất rộng. Bên bậc thềm và trên con đường dẫn vào trong, thái giám cung nữ xếp hai hàng đứng song song mỗi phía, sau lưng nàng có thêm ba bốn người tâm đắc để sai khiến.
Thị vệ canh giữ nghiêm chỉnh một vòng trong, hai vòng ngoài, đao vắt bên hông, dù con ruồi cũng đừng hòng mạo phạm đến nàng.
Tiêu Lạc cảm thấy khí thế này đã đè ép hoàn toàn so với vỏn vẹn hai người đến từ Đại Thổ là Lả thái sư và tam hoàng tử được tuyên vào kia.
Khi hai người đó vừa đi qua bậc cửa cuối cùng, thống lĩnh thị vệ đã tiến lên một bước, chắn mất nửa cái lối đi.
“Này, ngươi là ai? Sao dám cản đường bọn ta?” Người lên tiếng là tam hoàng tử, một bộ dạng vừa hóng hách vừa trách móc.
Tiêu Lạc nhìn hắn, thấy Hướng Triệt nhìn nàng ghét bỏ, không cam không phục, hoàn toàn khác với hoàng đệ quấn quýt ban sáng lén lúc lẻn vào Hiên Vân điện tìm nàng.
“Thưa tam hoàng tử và sứ giả Đại Thổ, hoàng đế Đông Nguyệt quốc đang chờ hai vị bên trong.”
Tiêu Lạc ở xa phía sau còn bị khí lực của vị tướng quân trẻ tuổi kia làm cho rùng mình, trong lòng thầm dựng ngón tay.
Nàng hiểu cái này chính là đánh phủ đầu mà mấy tên quan lại hay làm với địa chủ trong làng để trấn áp, khiến bọn họ sợ hãi rồi mới bắt đầu nói chuyện.
Ở đây nó được thực hiện một cách hoa mĩ hơn nhiều, không có trực tiếp như trong dân gian.
“Tên thị vệ nhà ngươi còn biết ta là tam hoàng tử thiên triều, ta đến gặp nhị hoàng huynh bàn đại sự, ngươi còn không mau tránh.”