“Hoàng huynh! Huynh giận ta chỗ nào mau nói. Tại sao lại xa cách ta như thế chứ.”
Tam hoàng tử uất ức muốn lao vào vai nàng, Tiêu Lạc vội tránh né, nàng biết cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân nha. Thấy mình bị ghét bỏ, tam hoàng tử càng bày ra bộ mặt như là thất vọng lắm.
“Trẫm xa cách đệ cái gì?”
“Hứ, hoàng huynh lại gọi tam hoàng tử này, tam hoàng tử nọ. Tên của đệ không phải Tam Hoàng Tử. Ta tên là Hướng Triệt mà, huynh không xem ta là đệ đệ hay sao?”
“...” Cảm ơn đã giới thiệu. Ta làm sao biết ngươi tên gì chứ.
“Được rồi, Hướng Triệt, đến đây làm gì?”
“Hoàng huynh, phụ hoàng lại muốn bắc chinh.”
Hướng Triệt trở nên nghiêm túc, hắn tự kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nàng. Khi thôi hồ nháo, phong thái hoàng tộc của hắn được phô bày ra, vẫn phải nói là khí chất bất phàm.
“Bắc chinh?”
Tiêu Lạc ban đầu nghe nhưng không hiểu, câu nàng dùng là một câu hỏi. Nhưng Hướng Triệt biết hoàng huynh mình tâm tư thâm sâu, cứ nghĩ hắn đang nghiền ngẫm ý tứ của phụ hoàng.
Hai bên mỗi người một cách nghĩ, cứ như vậy tiếp tục cuộc trò chuyện về quốc gia đại sự.
“Huynh biết đó, ở phía bắc Đại Thổ, có hai tiểu thuộc quốc của Bắc Lang, là Tả Lạp Chân và Hữu Viên Hạ. Đại Thổ chúng ta và Bắc Lang xưa nay nước sông không phạm nước giếng, bây giờ phụ hoàng muốn chiếm một trong hai tiểu thuộc quốc của Bắc Lang, chẳng phải là trực tiếp kɧıêυ ҡɧí©ɧ? Yên bình chưa được mấy năm, dân chúng Đại Thổ lại sắp gặp sóng gió rồi.”
Nghe Hướng Triệt than thở, Tiêu Lạc cũng hiểu sơ một chút. Dù nàng chưa từng biết đến hai nước Tả Lạp Chân và Hữu Viên Hạ, nhưng Bắc Lang quốc thống trị một phần ba đại lục thì đã nghe các cụ trong làng kể chuyện cổ nhắc qua.
“Đúng là dân chúng sẽ trong cảnh lầm than.” Tiêu Lạc gật đầu.
Nàng hiểu cảnh khốn cùng của tầng lớp nông dân trong chiến tranh, làng của nàng đã trải qua những ngày như vậy. Chẳng phải Đông Nguyệt quốc cũng chính là bị thiên triều chinh phạt hay sao?
Nhưng Tiêu Lạc không hiểu chuyện chính trị. Nàng không biết nên nói gì thêm.
Cũng may cho nàng, hoàng đế này vốn không nói lời thừa, còn Hướng Triệt thì đang lòng đầy tâm sự chỉ muốn được giải bày.
Hắn ngồi kể cho nàng nghe luyên thuyên một số việc liên quan đến ý định bắc tiến của thiên triều hoàng đế. Nào là các phe phái liên kết để khuyên can hay ủng hộ gì đó, rồi hậu quả và nguyên cớ sâu xa trong kế hoạch này...
Cuối cùng chốt lại một câu đầy sầu não:
“Hoàng huynh, phụ hoàng có ý muốn đệ học cách cầm quân. Song người lại sợ đệ sẽ giống như huynh...”
Giống như nàng?
Là giống như Hướng Vân Đế?
...
Trời chiều rải những dải lụa vàng óng trong suốt xuống trần gian, Hiên Vân điện đón được chút nắng ấy.
Nếu không có mấy đôi chim uyên đang quay quần nhau ríu ran trên tán cây bên ngoài điện, hẳn Tiêu Lạc đã bị cái nắng nhạt chiều tà này làm cho ngủ gục.
Nàng ngồi trong điện, chống tay lên đùi, khoanh chân nhìn ra ngoài, cũng theo khung cảnh này mà bần thần sắp ngủ, điện của hoàng đế sao lại quay mặt về hướng tây nhỉ?
Cuối cùng vẫn không bị vạch trần. Vậy là xem như sống qua hết hôm nay.
Nghĩ lại thì cũng còn may lắm, nàng nhập hồn vào vị đương kim hoàng đế này, chưa kịp chuẩn bị đã phải đón tiếp một vị hoàng tử ngoại quốc. Thế nhưng lại là đệ đệ huyết thống của mình đến thăm!
Hắn ta ngồi nói những chuyện trên trời dưới đất mà nàng không biết, từ tác phong tinh nghịch như trẻ con, chuyển qua nghiêm trang nói chuyện đại sự gì đó, nói xong lại tự trở về vẻ hồ nháo ban đầu, rồi tự đi.
Đừng ai thấy khó hiểu chỗ nào, nàng cũng không có hiểu gì để giải thích đâu.
May là hắn không hỏi này hỏi nọ, giờ mà có hỏi hoàng đế tên gì thì nàng cũng không trả lời được, nói chi chuyện đánh nhau giữa các nước ở tít xa kia. Thay vì nghĩ về những chuyện nàng không đủ khả năng nghe hiểu này, Tiêu Lạc nghĩ mình nên tìm cách để ngày mai cũng không bị nghi ngờ thì hơn.
Sắp hết ngày rồi, bình thường giờ này nàng phải lùa gia súc về chuồng, nào gà nào vịt, còn có lứa heo con ục ịch mới sinh... Làm hoàng đế rồi, nàng sẽ không gặp chúng nó nữa.
Ôi... buồn chán quá đi.
Như biết Tiêu Lạc đang vừa buồn ngủ vừa buồn chán, Trương công công liền cầu kiến báo rằng Lả thái sư và tam hoàng tử của thiên triều đang ở bên ngoài hoàng cung cầu kiến.