Hoàng Đế Bị Đổi Thân Xác Ép Tôi Nạp Hắn Vào Hậu Cung

Chương 3: Hoàng đệ đến thăm

Nàng hét lớn, giọng run run, tay chân lạnh toát. Chưa làm gì đã chết rồi sao, tại sao làm hoàng đế lại khổ như thế chứ? Nếu bây giờ không làm nữa ta có được tha mạng không?

Kẻ kia nghe thấy nàng hét lên hai từ thích khách, giật mình luống cuống, nhanh tay bịt mồm nàng lại.

“Ưm! Ưm!”

Tiêu Lạc sống chết vùng vẫy.

Thị vệ liền xông vào, vì hai chữ thích khách nặng tựa ngàn cân, nên không ai dám kiêng cử, ngay lập tức xông vào bao vây lấy xung quanh long sàng, sắp sửa lao lên.

Trương công công cũng hớt hải chạy tới, có thích khách ban ngày ban mặt ám sát hoàng thượng, đây là chuyện nghiêm trọng cỡ nào. Kẻ nào có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp cấm quân để xâm nhập vào tận Hiên Vân điện?

Nghi vấn lại nhanh chóng được giải đáp.

Sự ngưng trọng của hắn và đội thị vệ liền bị đông cứng lại trên mặt.

"Tam hoàng tử thiên triều?! Bệ hạ... người có sao không?" Trương công công quỳ xuống hành lễ.

Tiêu Lạc đang muốn chửi giờ này ông còn hành lễ cái qué gì thì nàng nhận ra chỗ không đúng...

Tam hoàng tử?

Thiên triều?

Là Đại Thổ thiên triều ư? Vậy suy ra đây chính là đệ đệ hay ca ca gì đó của Hướng Vân Đế ở Đại Thổ rồi?

Đông Nguyệt quốc từ một quốc gia độc lập đã thất thủ trước ngoại xâm, trở thành thuộc quốc của Đại Thổ, phải tôn xưng bọn họ là thiên triều.

Bốn năm trước, hoàng tử Đại Thổ dẫn binh chinh phạt thành công Đông Nguyệt quốc, vị hoàng tử đó đặt nền cai trị mới, xưng làm tân hoàng đế, thay triều đổi vị, lấy hiệu là Hướng Vân Đế, đem Đông Nguyệt quy phục thiên triều Đại Thổ.

"Hoàng huynh! Huynh dọa chết ta đó biết không?" Người đang che miệng nàng buông tay, thở ra một cái, giọng đầy trách móc.

Ta mới bị dọa chết đây này! Ai bảo ngươi bất chợt xông vào, còn tưởng mình phải thăng thiên rồi. Hù chết ta mà.

Lúc này nàng mới nhìn rõ được đối phương. Hắn ta vận trang phục dị vực, anh tuấn cao nhã, khí chất linh động như ngọc tiêu.

Nhưng phong thái trước và sau khi mở miệng lại trái ngược hoàn toàn.

"Không phải huynh đã cho phép ta đi đường cửa sổ rồi sao? Cố tình nói ta là thích khách, còn gọi thị vệ vào, thật uổng công ta vượt ngàn dặm xa xôi đến thăm hoàng huynh mà."

Thì ra là sủng đệ của hoàng đế. Không thể hiểu nổi, cửa chính để trưng hay gì? Nàng nhìn quanh một lượt rồi cố tỏ ra nghiêm giọng, trước tiên giải quyết tình huống đã.

"Trẫm đùa thôi. Các người lui đi."

Nàng tìm bừa một cái cớ, cũng còn nhớ đến chuyện điều chỉnh lại tư thế đàng hoàng cho ra dáng quân vương một chút.

"...Đùa như thế sẽ chết người đấy hoàng huynh! Lỡ bọn chúng mù không thấy đệ là tam hoàng tử vàng ngọc của thiên triều, mỗi người xiên một đao cho đệ thành tổ ong luôn rồi sao? Huynh sẽ phải ân hận cả đời đấy." Tam hoàng tử vô cùng bất mãn.

Thị vệ: "..." Chúng tôi chỉ làm theo mệnh lệnh, xin đừng đâm chọt chúng tôi. Đã chạy từ Đại Thổ theo nhị hoàng tử đến đây xưng đế, vậy mà vẫn không thoát được vị này, thật tội cho những kẻ ở lại thiên triều mà.

“Được rồi, được rồi! Các ngươi còn không nhanh đi, chớ làm phiền ta và hoàng huynh thêm nữa.” Tam hoàng tử xua tay.

Thị vệ hành lễ rồi lui ra ngoài.

“Tam hoàng tử... tìm trẫm có việc gì?”

Tiêu Lạc đi đến bên bàn, tự tay rót trà, cung nữ thái giám đều đã bị đuổi đi. Nàng chỉ muốn nhanh chóng đuổi cả tên hoàng đệ này, nàng không phải hoàng huynh của hắn, lỡ mồm nói cái gì không đúng là toi ngay.