Mùng năm tháng sáu? Tiêu Lạc ngước tròng mắt lên trên, chạm phải viên minh châu được khảm vào bức điêu khắc hình rồng. Tối qua lúc nàng đi ngủ là mùng bốn, vậy là thời gian vẫn bình thường, đây vẫn là Đông Nguyệt quốc, nơi nàng đang sống.
Vậy có nghĩa là, người này... hắn chính là Hướng Vân đế!
Hôn quân vô đạo tàn khốc nhất của đất nước. Nàng ngủ dậy liền nhập vào thân xác của hắn ta. Thảo nào mọi người đều dè chừng e sợ như thế.
“Bệ hạ, người có thấy không khỏe chỗ nào không? Các đại thần đều đã tề tựu trong Thanh Tâm điện đứng chờ từ sớm.”
Trương công công cảm thấy hôm nay hoàng thượng rất kỳ lạ, hắn nhỏ giọng dò đoán.
Khỏe không?
Tiêu Lạc: Không khỏe!
Thượng triều?
Tiêu Lạc: Là cái gì?
Hoàng đế sẽ nói chuyện thế nào nhỉ? Tất cả kiến thức của nàng chỉ dừng lại ở một chữ "trẫm". Nàng chỉ biết hoàng thượng xưng như thế, ngoài ra ngay cả một vị quan bát phẩm Tiêu Lạc còn chưa từng được thấy qua.
“Trẫm không khỏe... Các người lui ra ngoài để trẫm nghỉ ngơi đã, thượng triều gì đó thì để sau đi.”
Trương công công nghe hoàng thượng nói đến không khỏe liền lo lắng: “Bệ hạ, để vi thần thông báo cho ngự y đến bắt mạch cho người.”
Bây giờ Tiêu Lạc sợ nhất là gặp người, lỡ bị phát hiện là hàng giả thì sao?
“Không cần, ngươi đi giúp trẫm giải quyết những chuyện cần làm trong ngày hôm nay. Trẫm tự mình nghỉ ngơi. Các ngươi đều lui ra.”
Tiêu Lạc sau hai câu đối đáp đã cảm nhận được vị thế của mình, nói chuyện cũng mạnh dạn hơn.
“Tuân mệnh.”
Trương công công và thị vệ đều đã trở về vị trí, riêng đám cung nữ vẫn còn ở lại chờ để hầu hạ.
Tiêu Lạc sống ở thôn quê, không quen các kiểu sinh hoạt thường nhật cũng phải có người làm cho như vầy. Với lại nàng không phải hoàng đế thật, không khéo bị nhận ra thì nguy. Cứ tiễn hết đi cho lành:
“Các ngươi để đồ lại, cũng đi hết đi.”
Đám cung nữ nhìn nhau, thầm thở phào rồi hành lễ lui ra ngoài.
Còn một mình trong phòng, Tiêu Lạc lập tức ôm lấy mặt mình, cả người đổ mạnh xuống giường. Nệm thì vừa mềm vừa dày vừa êm, nhưng nàng cứ lăn qua lăn lại khổ sở. Khóc không ra nước mắt.
Trời ơi, ngực của con đâu mất rồi!?
Tiêu Lạc ngắm nhìn bản thân trong chiếc gương đồng lớn.
Hoàng đế này quả xứng với cái danh hôn quân bạo chúa. Nhìn trong gương đi, cho dù nàng đang lộ ra biểu cảm nào, vui vẻ, cười tươi, buồn bã, thậm chí là không có cảm xúc thì gương mặt của hắn cũng vẫn hiện lên một nét âm trầm nghiêm nghị không che khuất được.
Đúng là cơ mặt được nặn ra dành riêng cho hoàng đế, dù là linh hồn thấp bé một dân nữ như nàng nhập vào cũng không vấy bẩn nổi. Nàng đang nghĩ nếu mà hoàng đế cũng trở thành nữ, không biết sẽ ra sao?
“Ha ha ha...”
Cái ý tưởng này làm nàng cười sặc sụa, sợ hãi cũng vơi đi phần nào.
Tiêu Lạc đã kiểm tra qua, cũng sờ nắn vài chỗ, nàng chắc chắn mình đã nhập vào thân xác của đương kim hoàng đế Đông Nguyệt quốc.
Sau khi đã qua giai đoạn bàng hoàng ban đầu, nàng bắt đầu lâng lâng cảm giác thích chí.
Từ nay ta mới là vua, ta sẽ có điện vàng, lầu ngọc, thức ăn không bao giờ hết. Trân châu kỳ bảo trong thiên hạ đều là của ta cả. Ta sẽ mua thật nhiều hương liệu cho tỷ tỷ làm túi hương, ta sẽ bắt hết bọn lưu manh địa chủ, ta sẽ làm cái này, làm cái kia...
Tiêu Lạc vừa lấy lại tinh thần, mới tươi tỉnh được một chút đã nhanh chóng bị thực tại đập cho vỡ mộng.
Cửa sổ bị đạp tung, một thân ảnh như gió bay vào trong giữa lúc xung quanh chỉ có một mình nàng. Nàng còn chưa kịp phản ứng, kẻ kia đã thoắt cái di chuyển đến bên long sàng nơi nàng đang ngồi.
Ai lại dám xông vào chỗ của hoàng đế như vậy, chỉ có thích khách mà thôi.
!
Ông trời ơi ông có mắt không! Tại sao cho ta nhập vào hoàng đế, nhưng vừa đến đã cho ta bị thích khách hành thích rồi? Làm hoàng đế nguy hiểm đến thế ư, dễ bị hành thích bỏ mạng đến vậy sao?
“Người đâu? Có thích khách! Có thích khác–”