Tiêu Lạc mơ màng ngửi thấy mùi trầm hương, nàng khẽ hé mắt để xem trời đã sáng hay chưa, tự hỏi hôm nay sao gà không gáy, còn bầy heo, đám vịt lại không kêu đói đòi ăn?
Nhưng Tiêu Lạc tìm mãi vẫn không thấy bầu trời lờ mờ sáng bên ngoài cửa sổ như thường lệ. Cái đập vào mắt nàng, là màn gấm và rèm nhung trân quý xa hoa đắc tiền chưa từng thấy.
Nàng lần nữa nhắm mắt lại, thầm giục bản thân: "Thôi nào, dậy đi Tiêu Lạc, ngủ nướng nữa Nghi tỷ sẽ mắng cho đấy. Được rồi, dậy nào, mở mắt!”
Vẫn là khung cảnh lấp lánh ban nãy.
Lần này đã tỉnh táo, Tiêu Lạc phát giác ra khác lạ, hoảng sợ ngồi bật dậy.
“Ahhhhhhhhhhhh....!”
Thị vệ canh giữ bên ngoài và tổng quản thái giám vẫn luôn đứng chầu trước cửa Hiên Vân điện nghe thấy tiếng hét của hoàng thượng, ngay lập tức xông vào.
Nhìn thấy bóng của hoàng thượng ngồi phía sau màn lụa, tất cả mới yên tâm thở ra.
“Bệ hạ?” Trương công công quỳ trước rèm trướng, hành lễ, ân cần hỏi.
Hôm nay bệ hạ dậy trễ, lần đầu tiên người dậy trễ! Triều thần đều đã tề tựu đông đủ chờ bệ hạ thượng triều. Còn cung nữ chờ mãi bên ngoài cũng không được tuyên vào, ai cũng lòng như lửa đốt.
Bên trong này, Tiêu Lạc đang trong trạng thái tột cùng của kinh hoảng. Nàng vừa nhìn thấy cánh tay rắn chắc này, bờ ngực vững chãi này, vả cả cơ thể này... là nam nhân!
Tiêu Lạc hét lên mà không kịp nghĩ gì, nhưng khi nghe thấy giọng nam trầm thấp phát ra từ mình, nàng còn kinh ngạc hơn, hai tay ôm lấy cổ họng.
“Giọng của ta...!” Rõ ràng ta là một cô gái mà, chuyện gì đang diễn ra?
Nàng vẫn còn bàng hoàng vì bị biến thành nam nhân, liền có nhiều tiếng bước chân tiến vào phòng, rồi có người khép nép hướng nàng gọi. Đó là một giọng nam, tông giọng cao và the thé, vạn phần không sánh được với giọng nói âm trầm mà nàng vừa phát ra.
Hắn ta gọi nàng là gì nhỉ?
Bệ hạ!
Tiêu Lạc cứng đơ người, trợn to hai mắt.
Là ai? Bệ Hạ là vị công tử nhà nào? Tại sao lại to gan vậy, đặt tên như thế mà không phạm tội khi quân sao? Hôn quân danh tiếng của đất nước này làm sao lại không tru di tam tộc kẻ dám có cái tên mạo phạm hoàng thất này?
Nàng khẽ động đậy cơ thể, xoay người lại bước xuống giường, tay nàng chạm vào rèm nhung, cảm giác mát lạnh mềm mại từ tơ lụa khiến nàng hiếu kỳ liếc nhìn, thấy được những họa tiết rồng ẩn hiện. Không để tâm lắm, Tiêu Lạc vén nó lên để nhìn bên ngoài.
Nhác thấy hoàng thượng vừa xuất hiện, Trương công công và thị vệ lập tức quỳ xuống dập đầu, đồng thanh hô to, từng âm thanh vang vọng trong đầu Tiêu Lạc:
“Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế...”
Không khí lại rơi vào tĩnh mịch.
Tiêu Lạc khẽ bấm vào lòng bàn tay, liệu chỉ là mơ thôi? Nhưng đau.
Hình như nàng, ngủ một giấc liền làm hoàng đế rồi!
Thiên đạo trên cao, người đừng đùa như thế được không? Con có thể bị chém đầu đó.
Được rồi, bình tĩnh nào Tiêu Lạc, trước tiên giữ mạng nhỏ của mình đã.
Tiêu Lạc hít sâu một hơi.
“Hôm nay là ngày mấy?”
Nàng cố tỏ ra cứng rắn nhất có thể, nhưng vẫn không có chút khí khái nào, ngược lại nhờ chất giọng vốn có của thân thể này mà uy nghiêm.
“Dạ bẩm, hôm nay là mùng năm tháng sáu.” Thấy vị kia cứ yên lặng, hắn phải nuốt nước bọt cố tìm cái nói tiếp. “Năm Nhâm Ngọ... mùa hạ Đông Nguyệt triều năm thứ tư.”
Trương công công chỉ sợ mình nói thiếu chỗ nào để bệ hạ phải hỏi lại, đành nêu rõ ràng nhất có thể.