Một sự thật ai ai cũng ngầm thừa nhận.
Còn Bạch Ly biết rõ mình đang bị dồn ép, đã quyết định dùng chiêu... đánh trống lảng.
Cô xoay đầu nhìn sang, môi nhếch nhẹ một góc: “Anh đẹp trai thật đấy.”
Hàn Xuyên liếc sang cô rồi khẽ nhướng mày.
“Câu đó,” Anh nói: “Tôi nghe mỗi tuần rồi, cô không cần phải nói đâu.”
“Thì biết rồi.” Cô quay mặt đi, vai khẽ run lên, có lẽ là cười nhạt: “Nhưng dù đẹp thì cũng đừng có tự luyến quá. Ai thèm ăn thịt đâu mà sợ.”
“Thì tôi chỉ nói là...” Anh thở ra, giọng đều như nước chảy qua đá cuội: “... Tôi cũng không muốn cô bị ăn thịt.”
Bạch Ly khựng bước.
Cô quay đầu lại, định mắng nhưng ánh mắt hắn lúc đó vừa đủ nghiêm, vừa đủ... mềm.
Làm cô nghẹn lại.
Không biết nghẹn vì tức hay vì gì nữa.
Có thể là vì l*иg ngực hắn đang phập phồng nhẹ theo nhịp thở, cổ áo sơ mi bị gió vén lên một chút để lộ phần xương quai xanh sâu như vết cắt.
“... Anh đúng là cái đồ...” Cô lẩm bẩm, nhưng không nói tiếp.
Phía sau, Gia Hựu đang loay hoay buộc lại dây giày, ngẩng lên vừa kịp chứng kiến cảnh ấy. Cậu liếc từ người này sang người kia rồi như chợt hiểu ra điều gì đó mơ hồ nhưng vô cùng nguy hiểm.
Bạch Ly tưởng rằng khen anh đẹp trai sẽ là cú đánh lạc hướng hoàn hảo, nào ngờ lại giống như quăng một que diêm vào thùng xăng khiến Bạch Ly... tự thiêu luôn chính mình.
Suốt đoạn đường còn lại, cô chỉ biết cúi đầu đi, môi bặm lại, mắt không nhìn sang bên, tim thì thình thịch. Mà chẳng hiểu sao, càng cố né, cái tên kia càng đứng sát bên, khí chất lạnh lạnh nóng nóng như vừa bước ra từ nồi áp suất không rõ là dùng để tra khảo hay để... hầm cô.
Nói chuyện với Trình Hàn Xuyên rất lạ.
Không biết từ khi nào, từng câu nói vu vơ của hắn lại khiến đầu óc cô... mất cảnh giác. Rồi cứ thế rơi vào trạng thái lúng túng, gượng gạo giống như thể mình bị bóp ngạt bằng một sợi dây vô hình.
Gió đầu chiều lướt ngang qua tóc. Bạch Ly rùng mình.
“Sao? Chỉ làm cho khách quen thì chắc ế lắm nhỉ?” Ngô Gia Hựu lên tiếng hỏi, giọng có chút thật lòng, cũng có chút đùa dai.
Bạch Ly vẫn chưa hoàn toàn lấy lại nhịp tim. Cô khẽ đáp: “Đủ sống là được rồi.”
Quả không ngoài dự đoán, Hàn Xuyên nhếch môi.
“Đủ sống...” Anh lặp lại, giọng kéo dài, rồi bất chợt hỏi như vô tình: “Dụng cụ làm móng cô rửa sạch không?”
Bạch Ly ngẩn người: “Hả?”
“Ý tôi là,” Anh nhìn thẳng: “Nếu không khử trùng kỹ thì dễ dính HIV lắm. Không đùa đâu. Làm nail mà ẩu là nguy hiểm chết người đấy.”
Cô sững lại.
Tay cầm túi đồ khựng trên không trung, mắt nhấp nháy ba lần liền.
Tên này... chơi chiêu thiệt hả?
Hắn rõ ràng đang thử cô.
Mà nếu nói bừa thì thế nào cũng bị vạch mặt. Cô đành... lục trí nhớ. Cảnh mẹ ngồi cuối hành lang, bàn tay thô ráp lau từng cái kềm, từng cái kéo, từng khay sơn móng nhỏ... dần hiện lên trong tâm trí.
“Dụng cụ kim loại thì ngâm cồn, phơi khô. Cái nào có đầu lưỡi bén thì dùng máy chuyên khử khuẩn bằng tia UV. Còn bàn chà thì thay định kỳ, không dùng chung. Nếu khách trầy móng, có vết thương hở thì phải đổi dụng cụ mới.”
Cô nói liền một mạch, vừa nói vừa nhìn tay mình như thể sắp vẽ ra cả quy trình rửa sạch một án mạng.
Trình Hàn Xuyên nhìn cô.
“Rồi...” Gia Hựu vỗ tay: “Thuyết phục đó. Tôi mà là khách thì tôi cũng tin.”
Nghe đến chữ “khách”, Bạch Ly hoảng.
Cô bật người như lò xo.
“Không! Ý là tôi... tôi chỉ nhận khách thân thôi! Rất thân! Với lại tôi dở giao tiếp lắm, không giỏi vẽ hoa vẽ bướm gì đâu, móng cơ bản là được rồi! Với cả tay tôi run lắm! Không bảo hành đâu nha! Mỗi lần cắt móng là hồi hộp như phẫu thuật thẩm mỹ luôn á, lỡ đứt tay là tôi bỏ chạy luôn ấy!”