Xạ Tình Mafia: Sở Hữu Em, Trói Buộc Em

Chương 17: Tự tin có thừa

Cô suýt sặc lần nữa.

“Anh bị gì vậy?!” Cô rít qua kẽ răng, mặt đỏ đến tận vành tai.

Hàn Xuyên chỉ cười nhẹ, đôi mắt như ánh lên thứ gì đó rất tinh quái: “Tôi hỏi thật mà. Ai bảo cô cứ nhìn tôi mãi làm gì.”

“Tôi nhìn anh vì tôi nghi ngờ anh bị điên nhẹ đấy!” Cô gắt, tay vẫn siết chặt cổ chai nước ép.

Gia Hựu chen vào như muốn cứu cả hai khỏi không khí đang chuẩn bị bốc cháy: “Ờ… mà cô nè, một bộ móng tay thường làm giá bao nhiêu vậy?”

Bạch Ly khựng lại. Cô chưa từng nghĩ đến việc phải định giá cho… lời nói dối của mình.

“Ờ… một trăm hai mươi tệ.” Cô buột miệng, nói đại.

“Vậy làm gel hay đắp bột thế?” Gia Hựu tò mò hỏi tiếp.

“Cả hai… đều có.” Cô nói tiếp, càng lúc càng thiếu tự tin.

“Tiệm cô tên gì nhỉ? Để tôi giới thiệu cho crush của tôi. Cô ấy mê làm nail lắm.”

Bạch Ly nghẹn họng.

“Tôi… tôi mới chuyển tiệm. Đang làm tạm ở nhà cho mấy khách quen thôi.” Cô nói mà mắt liếc ngang, tránh ánh nhìn của cả hai.

Nhưng khi vừa ngẩng lên, đập vào mắt cô là… đôi mắt đang nheo lại của Trình Hàn Xuyên.

Cô bỗng thấy lạnh gáy.

Một suy nghĩ chớp nhoáng lướt qua đầu cô:

*Hay là... hắn biết rồi? Mình bị phát hiện rồi sao? Lỡ đâu… bị tóm rồi bị đưa về Cục, rồi bị bóc ra hết hồ sơ, danh tính, giam giữ như tù nhân chiến tranh thì sao đây?*

Cô nuốt nước bọt.

Chết tiệt, mồ hôi tay bắt đầu rịn ra. Tay đang cầm chai nước của cô như đang cầm một cây pháo chờ nổ.

Phía bên kia, Trình Hàn Xuyên vẫn thong thả bước đi, không ép hỏi, không đẩy cô vào thế bí. Nhưng ánh mắt ấy… vẫn treo trên người cô như một dấu chấm hỏi chưa có câu trả lời.

Chỉ có Gia Hựu vẫn vô tư: “Hay cô cho tôi địa chỉ đi, tôi gửi bạn qua thử, cô ấy cũng hơi… chảnh đó, nhưng thấy đẹp là chịu liền.”

Cô muốn độn thổ.

Èo ơi, giả ngu với nói dối là chuyện cô giỏi nhất mà, sao bây giờ cứ ngơ ngớ như trên trời rớt xuống vậy?

Bạch Ly tưởng rằng mình đã khống chế được biểu cảm.

Tưởng rằng bản thân đã luyện đủ “thần thái trung lập” cái kiểu mặt không biểu, mắt không dao động, môi không mấp máy như thể vừa bước ra từ trung tâm huấn luyện gián điệp quốc tế.

Nhưng không.

Cô sai.

Rất sai.

Vì ánh nhìn của Trình Hàn Xuyên vẫn cứ chăm chăm trên khuôn mặt cô như lưỡi dao cạo sắc ngọt, chậm rãi, kiên nhẫn và chuẩn xác.

Cô cắn môi, nhưng cảm nhận rõ khóe môi mình đang... khẽ cong lên.

Tệ hơn nữa là hai má cô đang nóng. Không kiểu nóng ran vì tức giận mà là cái nóng rần rật từ dưới da lan lên chóp mũi, ửng đỏ như bị bôi son lên má vậy.

Không kiểm soát được.

Còn đôi môi thì.

Đỏ tự nhiên. Mềm. Môi trên hơi chu ra, đường cong cao nhẹ như kiểu vô tình tạo ra nét gợi cảm không cần diễn.

Cô không nhận ra điều đó.

Nhưng Trình Hàn Xuyên thì thấy hết.

Đôi mắt lạnh lùng sắc như dao của anh dần hẹp lại, ánh nhìn tối đi, ẩn dưới hàng mi dài là một ngọn lửa im lặng đang lách tách cháy trong đồng cỏ khô. Không bùng lên, nhưng âm ỉ như một cú nhấn c, chỉ chờ đủ điều kiện là nổ.

Cô đang bị đẩy sát vào vùng đỏ của bảng radar mà chẳng hay.

Trình Hàn Xuyên vốn mang vẻ đẹp lạ.

Vẻ đẹp ấy không thuộc về sự ấm áp hay thân thiện, càng không phải kiểu trai ngôn tình có nụ cười như nắng xuân. Ở anh là một bản giao hưởng lệch nhịp giữa gió rét Siberia và lửa ngầm cháy trong hoang mạc.

Một nam thần lạnh lùng đủ để khiến người ta dè chừng.

Một yêu nghiệt đủ đẹp để khiến người ta quên luôn cái chết cận kề.

Không nói đâu xa, ở Long Cảnh, anh chính là người đẹp nhất trụ sở.