“Không sao đâu.” Giọng Trình Hàn Xuyên vang lên, lười nhác nhưng mang hàm ý rõ ràng: “Cô có thể luyện buộc dây lại, tôi sẽ kiểm tra tiến độ mỗi ngày.”
Phụt!
Bạch Ly ho sặc, nước ép văng cả ra tay áo.
Gia Hựu bật cười như thể vừa nghe được chuyện cười đầu tiên trong đời: “Trời đất, anh Hàn Xuyên, chiêu này độc thiệt đó. Người ta đang uống mà anh chọc một câu đi vào huyệt vị luôn!”
“Không cố ý.” Hàn Xuyên liếc mắt, vẫn đều giọng, nhưng khóe môi rõ ràng khẽ cong.
Bạch Ly vừa ho vừa lấy tay áo chùi miệng, liếc hai người đàn ông như muốn phóng dao. Gia Hựu vốn không sợ chết, lại tiếp tục buông lời: “Mà nè, cô có nét lai thật. Nhìn mắt với sống mũi là biết. Lai nước nào thế?”
“Anh... Đồ vô duyên!” Cô vừa ho vừa giận, nói không ra hơi: “Thấy người ta đang sặc còn hỏi mấy thứ nhảm nhí vậy!”
“Ủa, tôi hỏi thiệt mà...” Gia Hựu giơ hai tay, mặt hối lỗi: “Tôi thấy đẹp nên hỏi cho biết thôi, chứ đâu có ý gì.”
Bạch Ly đang loạng choạng thì bất ngờ cảm thấy một bàn tay đặt lên lưng mình.
Ấm quá.
Không phải kiểu ấm do nhiệt cơ thể, mà là một loại ấm áp tĩnh tại, như thể được bao bọc bằng một bức tường vô hình, rất vững, rất an toàn.
Trình Hàn Xuyên đang vỗ lưng cô. Từng cái, từng cái một, đúng nhịp. Không hề gấp gáp.
Cô giật mình, toàn thân cứng lại.
Không phải vì chạm vào anh.
Mà vì bản thân đã quen với việc bị đẩy, bị né, bị tránh — chưa bao giờ được ai chạm vào lưng mình bằng sự dịu dàng như thế.
Vài giây sau, khi hơi thở ổn định lại, cô lùi nửa bước. Nhưng anh không nói gì, chỉ rút tay về, như thể chưa từng làm gì khác thường cả.
“Cảm ơn.” Cô lẩm bẩm, rất nhỏ.
Hàn Xuyên liếc sang, giọng hờ hững: “Tôi chỉ không muốn phải cấp cứu cho cô lần nữa thôi.”
Cô cứng mặt, tay siết chặt cổ chai nước ép. Lúc này chỉ mong trời sập xuống hoặc có lỗ nào để chui.
Gia Hựu thì nhìn hai người mà trong đầu chỉ có một suy nghĩ: “Trời ơi... cái vibe này là sao? Chẳng lẽ cô ấy thật sự là... Lys hả?”
—
Bầu trời chập choạng, nắng chiều rơi vãi từng vệt nhẹ lên mặt đường lát gạch, ba người sóng vai đi qua con phố cổ ngập mùi bắp nướng và xăng xe.
Không khí ngỡ như bình thường nhưng với Bạch Ly thì lại có cảm giác… nghẹt thở.
Cô không thích thế này, nhất là bởi hai người đàn ông cứ nhìn mình như thể chuẩn bị lập biên bản mình vậy.
Đang định rẽ sang lối khác để tìm cớ rút lui thì Trình Hàn Xuyên lại thốt ra một câu rất bình thản: “Hồi nãy Gia Hựu hỏi cô lai nước nào mà cô vẫn chưa trả lời đấy.”
Cô liếc sang, ánh mắt sắc như dao.
“Ba tôi là người Hungary.” Cô đáp, khô khốc như cắt từ giấy trắng.
Gia Hựu ngớ người: “Thảo nào… mắt cô lạ ghê. Vừa sâu vừa sáng đẹp thật.”
Hàn Xuyên lại thản nhiên tiếp lời, giọng vẫn thấp và đều: “Theo tôi được biết thì gái Tây thường khá bạo trong… một số chuyện.”
Cô nhíu mày: “Ý anh là gì?”
Anh nhún vai, như thể chỉ đang nói chuyện thời tiết: “Thì kiểu chủ động, mạnh mẽ, không ngại bộc lộ cảm xúc”
“Và?” Giọng cô hơi trầm xuống.
Anh liếc cô, nửa đùa nửa thật: “Cô từng yêu ai chưa?”
Bạch Ly cứng người.
Câu hỏi đơn giản nhưng lại như một lưỡi dao khoét vào góc tối trong lòng. Cô chưa bao giờ có thời gian để yêu. Chỉ có huấn luyện, theo dõi, trốn chạy và gϊếŧ chóc thôi...
“Tôi không có nhu cầu trả lời mấy chuyện cá nhân.” Cô đáp, lạnh như gió đêm.
Nhưng anh vẫn chưa dừng lại.
“Vậy nhìn tôi thế này... có muốn thịt tôi không?”